—o0o—
“Sev, anh không sao chứ?” Căn lều ngăn lại toàn bộ tầm mắt của mọi người, dường như Harry không nhìn tới bà Pomfrey, cậu trực tiếp kéo khăn trên người Snape xuống lo lắng nhìn anh. Nếu có thể thậm chí cậu còn muốn kéo áo chùng Snape xem rốt cuộc anh có bị thương nghiêm trọng đến đâu kìa.
“Trò Potter, ta nghĩ trò nên tránh ra.” Bà Pomfrey không vui nhìn hành động của Harry.
Harry nghiêng người nhưng cũng không tránh ra mà nắm chặt tay Snape đứng ở một bên. Bà Pomfrey hơi ngạc nhiên với hành động của bọn họ nhưng bà vẫn quyết định xem miệng vết thương Snape trước đã, bà ý bảo Snape cởi áo chùng mình ra.
Trước mặt vị nữ vương bệnh thất, không ai dám khiêu chiến quyền lực của bà, Snape đen mặt làm theo.
Miệng vết thương trên người Snape không nghiêm trọng lắm, nhưng những vết thương rất nhỏ chằng chịt thấm nước hồ tuy đã dùng thần chú khô ráo nhưng vẫn có vẻ toàn bộ lưng đều đang chảy máu. Harry nhìn miệng vết thương trên người Snape, đôi mắt vốn xanh biếc lại pha thêm màu máu, không biết vì phản chiếu máu sau lưng Snape hay là vì nguyên nhân nào khác.
“Đây là vết thương do vũ khí người cá tạo thành sao?” Bà Pomfrey vừa tìm độc dược vừa dò hỏi.
“Dạ, những người cá đó điên rồi.” Harry vừa hỏi vừa thử dùng thần chú chữa trị vết thương của Snape.
“Cứ xử lý vết thương trên người em đã.” Snape cầm tay cậu ngăn hành động của cậu lại, vừa nãy đánh nhau Harry cũng bị thương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/2138045/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.