—o0o—
Harry đưa Snape về hầm, tìm Dược bổ máu trong ngăn tủ của Snape, cho Snape uống hết. Cậu dám cá vừa nãy quá trình đưa Snape gần như là ‘lôi’ về hầm trên đường nhất định sẽ xuất hiện vết máu, cậu còn phải đi xử lý vết máu này một lúc, nếu không chỉ sợ sau khi nhóm động vật nhỏ nhìn thấy lại suy đoán lung tung.
Harry kiểm tra miệng vết thương trên người Snape, đều là do pháp thuật Hắc ám tạo thành, có một số miệng vết thương dùng thần chú là có thể chữa khỏi, nhưng có một số thì cần phải kết hợp cả thần chú lẫn độc dược mới có thể khỏi được.
Harry nghĩ nghĩ, gọi Phượng Hoàng của mình.
Eleanors đã trưởng thành, bóng dáng màu đỏ vàng vừa xuất hiện đã khiến cho căn hầm vốn âm u mờ mờ thoáng sáng hẳn lên, nó ghé lên trên lưng của Harry – hiện tại nó đã lớn quá rồi, không thể đứng trên vai Harry được nữa – thân mật kêu to bên tai Harry.
“Cô bé ngoan à.” Harry cười nói, Eleanors và Hedwigs của cậu đều có điểm giống như nhân cách hóa cả, “Tao cần sự giúp đỡ của mày đấy.”
Phượng Hoàng vỗ cánh bay lên, không cần chủ nhân phân nhó, tự bay đến bên cạnh Snape rồi ngừng lại.
Harry cười cầm một ít quả tùy thân cho Eleanors, đây là loại quả mà gia tộc Potter đào tạo riêng cho Phượng Hoàng trưởng thành. Từ sau khi Phượng Hoàng không hề xuất hiện mấy cây đó héo rũ, sau rồi Harry thành công để trứng Phượng Hoàng nở ra, mấy cây kia mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/2138015/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.