—o0o—
Nghe nói ngày đó, âm thanh lớn nhất vang trong phòng học không phải là tiếng nổ vạc, cũng không phải là tiếng Snape mắng học trò, mà chính là tiếng thét thảm thiết của Draco vang vọng toàn bộ lâu đài Hogwarts.
Nghe nói Snape đã dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể cứu chữa được mái tóc của Draco, mà trực tiếp cho Draco xin phép về nhà. Vì cậu không muốn vác cái đầu ngắn ngủn đi gặp người khác, cho dù cậu đã có thể dùng thần chú lẫn lộn để mê hoặc ánh mắt của mọi người nhưng cậu vẫn kiên trì chờ cho đến khi hiệu quả của độc dược trôi qua mới trở về. Mà biết rõ một nhà Malfoy cực kỳ chú trọng vào vè bề ngoài của mình, Snape đau đầu đồng ý xin phép của Draco.
Cho đến tận khi chuyện của Draco kết thúc thì Snape cũng cho người thông báo tới Harry, cấm túc của Harry bắt đầu từ tám giờ tối, địa điểm ở trong hầm, nhưng không ngờ không lâu sau thì người thông báo kia cực kỳ khủng hoảng đi về.
“Thưa chủ… nhiệm.” Cậu ta lắp bắp nói.
Snape chú ý đối phương gọi mình là ‘chủ nhiệm’ mà không phải ‘giáo sư’, anh nhíu mày, nói cách khác thông tin mà đối phương mang đến là nội bộ trong Slytherin.
“Thủ tịch Potter cậu ấy…” Đối phương nuốt nuốt nước bọt, không dám nói tiếp.
Potter? Harry! Trong lòng Snape nhói lên, anh bỗng nhiên có một loại dự cảm không hề tốt.
Cuối cùng, con rắn nhỏ kia cũng không dám nói tiếp, chỉ nghiêng người tránh đường nói, “Thầy vẫn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/2138009/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.