—o0o—
Ban đêm, bóng tối phủ Rừng Cấm như có thể hút đi toàn bộ tia sáng. Ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép của Draco và Hermione chỉ có thể miễn cưỡng để bọn họ nhìn thấy đường dưới chân mình, chung quanh tràn ngập một mảnh tối đen. Harry phía sau bỏ áo tàng hình bọn họ cũng không thể phát hiện.
“Chúng ta đi thêm một chút nữa rồi trở về thôi, nghe nói ở sâu trong Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật nguy hiểm.” Hermione nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Draco nhẹ nhàng trả lời có vẻ không muốn nói lớn giọng, nhưng cảm thấy không trả lời lại thất lễ, cho nên cậu ta lựa chọn trả lời ngắn gọn.
Bọn họ thật cẩn thận đi sâu vào trong, thuận tiện xem bốn phía xung quanh, Harry đi theo sau bọn họ, luôn bảo trì khoảng cách nhất định, hơn nữa ếm cho mình thêm một thần chú xem nhẹ, như vậy sẽ không sợ khi Draco và Hermione xoay người sẽ phát hiện cậu.
Lúc này tuy Rừng Cấm rất tối, nhưng đối với Harry còn chưa tính là gì, dù sao lúc bảy tuổi đã bị nhốt vào một tủ chén chật hẹp u tối. Dù sau này Harry về biệt thự Potter nhưng thói quen với đêm đen đã không thể nào thay đổi. Tuy mắt cậu cận thị nhưng lúc này thị lực cậu cũng không kém so với Draco đâu.
“Tiếng gì đó!” Đột nhiên, xung quanh Rừng Cấm vang lên một tiếng thét chói tai ở phía xa, Hermione cảnh giác giơ đũa phép nhìn bốn phía nhưng không phát hiện được bất cứ động vật nào cả.
“Chắc là người sói rồi, ở sâu trong Rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/2137969/chuong-31.html