Ngày gần đây, Tiểu Quỳ phát hiện, trong cung thị vệ, cung nữ, hoàng huynh, phụ hoàng và mẫu hậu...... Mọi người tóc đều là màu đen, nhưng riêng Tiểu Quỳ tóc lại là màu lam. Mỗi một lần nàng đi ở bên trong hành lang, cung bộc đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Tiểu Quỳ thật sợ hãi, thường một mình chạy đến quỳ hải, bởi vì chỉ có ở nơi này, mới có thể né tránh ánh mắt của mọi người.
Một ngày kia, Tiểu Quỳ lại đi quỳ hải, hoa hướng dương đã lớn hơn nhiều rồin, cao đến mức có thể đem Tiểu Quỳ hoàn toàn che kín. Nàng đi đến nơi này để chạy trốn, cảm thụ thành từng cành hoa hướng dương khẽ vuốt qua mặt của nàng. Trời dần dần tối, nàng biết đã đến lúc mình nên trở về đến trong hoàng cung thôi.
Nàng hướng trung tâm của quỳ hải mà đi đến, cửa đi vào mật đạo là ở chỗ đó. Nhưng là, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của cô gái, tựa hồ đangn như là ở trong quỳ hải. Sau khi liên tục suy tư, nàng quyết định đi xem một cái.
Vạch ra con đường dày đặc hoa hướng dương, nàng thấy một vị thiếu nữ mặc quần áo màu tím nhạt đang nức nức nở nở khóc, tuổi nếu so với nàng thì lớn hơn mấy tuổi. Nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh nàng, hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có người khi dễ tỷ sao?”
“Tại sao...... Tại sao sau khi bọn họ biết ta cùng bọn họ không giống nhau liền muốn...... Muốn đuổi ta đi? Ta cũng không làm sai cái gì nha!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-roi-quy-tan-dong-nhan-tien-tam/2408671/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.