Vốn quốc thổ Khương Quốc diện tích không lớn, toàn quân theo lối đi một ngày là có thể từ biên ải về tới Đô thành. Nhưng là lúc bọn họ lên đường, thương thế Long Dương vốn chưa lành liền thêm nặng, mấy ngày nay lại vất vả liền vẫn như thế hôn mê bất tỉnh. Điều kiện của quân y có hạn, mọi người đành vừa đi vừa nghỉ để tránh Long Dương quá mệt mỏi.
Trời đã về chiều, Đô thành Khương quốc được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng chói mắt, xa xa nhìn lại chỉ còn thấy đình đài lâu các mờ mờ. Long Quỳ biết được tin Vương huynh sắp chiến thắng trở về, từ sáng sớm đã đứng trên cửa thành ngóng trông. Lúc này, Nhung Hiên đã hóa lại thành trạng thái hình người, ở bên cạnh khuyên nhủ:
“Công chúa, đã trễ lắm rồi, hay trước tiên chúng ta cứ hồi cung nghỉ ngơi, mai hãy trở lại đợi.”
“Vương huynh từ biên ải trở về, tối nay sẽ đến nơi, ta muốn ở chỗ này chờ huynh ấy.” Chỉ cần nhắc đến chuyện của Long Dương, Long Quỳ liền vô cùng kiên quyết.
“Nhưng hiện đã đến giờ dùng bữa tối, thái tử điện hạ cùng binh lính hẳn cũng phải ăn cơm. Có lẽ khi chúng ta dùng bữa xong, có thể nhìn thấy bọn họ trở về.” Nhung Hiên biết Long Quỳ vì đợi Long Dương mà đã một ngày không có dùng bữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp chuyện không hay. “Nhung Hiên tin rằng khi thái tử trở về mà thấy công chúa suy yếu như vậy sẽ rất đau lòng.”
Long Quỳ thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-roi-quy-tan-dong-nhan-tien-tam/2408640/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.