_”Mụ mụ ?” nửa đêm, Thẩm Thanh bừng tỉnh trong ác mộng,kinh hồn táng đảm,vội vàng đứng lên đi qua phòng bên tìm Trần Lệ.
Bên trong một mảnh tối đen,Thẩm Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ trong phòng.
Nàng mở đèn lên,Trần Lệ trùm kín chăn,nhìn không thấy người.
Thẩm Thanh từng bước từng bước đến gần,nức nở nói “Mụ mụ ?”
Đến bên giường,Thẩm Thanh kéo chăn ra, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch vật vã mồ hôi!Trên giường, Trần Lệ lấy tay siết chặt cổ mình,cái lưỡi thè dài, tròng mắt lòi ra,gân xanh nổi lên, tựa hồ đến giây tiếp theo sẽ nổ tung.
_”AAAA…..!!!!” Thẩm Thanh kinh hãi, phát ra một tiếng thét bén nhọn chói tai.
*****
Thẩm Hạ Đông không biết mình đã ngủ bao lâu,khi tỉnh lại đầu óc có chút mơ hồ.
Hắn ngồi trên ghế salon nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây,lúc nhìn đến ảnh của Thẩm Thành trong phòng khách, trong lòng “lộp bộp” trầm xuống.
Hắn khẩn trương muốn tìm ánh mặt trời,hong khô thân thể sắp ẩm ướt tới mốc meo của mình.
Thẩm Hạ Đông đi đến cửa sổ,kéo màn ra,tia nắng chói chang soi rọi vào từng ngóc ngách trên người hắn, Thẩm Hạ Đông đứng bên cửa sổ,nhìn thái dương trên đỉnh đầu, cảm thấy hơi choáng váng,hắn nhắm mắt xoa xoa trán.
_”Bá!” một tiếng, bức màn tự động đóng lại,Thẩm Hạ Đông hoảng sợ,thân mình thiếu chút nữa ngã xuống. Trong phòng lại âm u như cũ,Thẩm Hạ Đông mím môi nhìn Thẩm Thành trong ảnh,à, chắc là không thích ánh mặt trời …
Chân trần đứng ở phòng khách một hồi,ánh mắt Thẩm Hạ Đông chuyển qua căn phòng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-quy/198667/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.