Chính Trực vừa thở dài vừa đánh, Xà Tinh hơi khốn khổ né qua do cục bướu cổ. Cho nên trước hết nó bò sang hướng khác, tìm cách nuốt vào trong. Ẩm thực của loài rắn rất chậm chạp, không tính thời gian tiêu hoá, cách nuốt con mồi cũng lâu lắc. Bảo Châu nhìn trong lưng nó có bốn đường pháp lực, niệm chú kéo lại. Quả nhiên hiệu quả, Xà Tinh cong thân lên cao, bị lực vô hình kéo về. Thật ra bốn lá cờ nằm trong người nó, Bảo Châu có thể lấy về từ xa. Chính Trực không biết nó còn chiêu này, đem Xích Thiệt đập ngay đầu, có thêm hai chiếc nanh lọt ra ngoài. Xà Tinh như hết sức, bị kéo lê về trên mặt đất, đưa cái miệng móm mém không cam tâm. Trong lúc này thức ăn như muốn được nôn ra, Chính Trực giúp đỡ nó, dùng mũi đao nại cái miệng móm mép. Từ bên trong, Miêu Yêu rơi ra ngoài nằm gục xuống thở thoi thóp, khắp người ướt sũng nhơn nhớt. "Meo, chết tôi mất!" Bảo Châu không ngừng hành động, đưa bốn lá cờ phóng ra ngoài. Lưng rắn bị khoét bốn cái lỗ khiến nó khẽ rên la. Từ ngay những vết thương đó, có thêm mười mấy tinh phách bay lên. "Nghiệt chủng!" Bảo Châu nghiến răng, đưa đèn Chiêu Linh hút mấy tinh phách lại gần trước. Dần tụ lại một nhóm sáng dưới chân cô. Tinh phách dần hiện ra thân ảnh con người mờ ảo, những linh hồn này đang rất yếu. Có người đứng ngây ngốc nửa ngày, cứ như vừa trải qua cơn mơ rất lâu. Có người lễ phép cúi chào cảm ơn đã giải thoát cho họ. Có kẻ không biết mình đã chết, như cặp tình nhân đằng kia đang cải nhau, gì mà chia tay đòi quà các thứ. Xà Tinh cố ngước đầu lên nói. "Đại sư, tôi biết lỗi rồi, tôi bị người ta giết rất đau đớn, tôi rất hận! Sau này không dám nữa!" "Vậy những người này có tội gì với mày?" Chính Trực đá Xà Tinh cho nó lật bụng lên, chém thêm một nhát. Yêu huyết búng lên đầy mặt hắn nóng rực, cũng may cơ thể hắn chịu được. Lại xuất hiện thêm tinh phách chui ra, lần này thì nhiều vô số, bay lên đầy trời. Bảo Châu niệm chú cho lửa đốt mạnh hơn, giơ đèn Chiêu Linh lên cao gọi tinh phách. Chính Trực nhìn thấy cảnh tượng này liền ghê tởm, vung Xích Thiện bổ xuống. Lần này đao chạm cái keng bên dưới sân. Nhìn lại Xà Tinh chỉ còn lớp da rắn mềm nhũn. "Lột xác?" Hắn đưa mắt hướng theo, phát hiện một con rắn hổ hành chạy ra. "Còn muốn chạy?" Dùng kiếm ấn bắn lam quang xuống đất tạo lửa, đem Lục Binh Thu Hồn bao vây con rắn, cuồn cuộn đốt lên. Con rắn vùng vẫy mãnh liệt như múa, mỡ chảy ra bị đốt lách tách, mùi hôi tanh bốc khắp vùng. Phút chốc chỉ còn khúc củi đen dưới đất, những mảng kim tuyến bay lên trời. Lục Binh Thu Hồn không chỉ đốt xác, nó còn đốt linh hồn bên trong. Con rắn trút ra hết yêu khí nên cơ bản không thể chống chọi. Đám kim tuyến kia gọi là hồn phiến, bị hồn xiêu phách tán. Tất cả linh hồn tụ tập trên sân thượng không thua đi hội chợ, chen chúc giành chỗ. Chính Trực vừa đá Miêu Yêu ra chỗ khác, vừa đi một vòng ổn định trật tự. Bảo Châu sửa sang cái mũ, đọc một đoạn Vãng Sanh Chú của tiên gia. "Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mỵ nhất thiết, tứ sinh thiêm ân. Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả sinh, thương thù đao sát, khiêu thủy huyền thằng, minh tử ám tử, oan trái khuất vong, trái chủ oan gia, thao mệnh nhi lang. Quỵ ngô đài tiền, bát quái phóng quang, trạm nhữ nhi khứ, siêu dinh tha phương. Vi nam vi nữ, tự thân thừa đương, phú quí bần tiện, do nhữ tự chiêu. Sắc tựu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh." Chính Trực mở Quỷ Môn Quan, liên tục phất tay lùa đám vong hồn vào trong. Cho dù mệt nhưng được thêm công đức, công đức này của pháp sư gọi là âm đức. Nói chung nhân gian không biết họ làm thiện, không công nhận thì Địa Phủ công nhận, có thể chết tốt một chút. Âm đức đối với Bảo Châu có thể tích góp tăng tiến tu vi, rất quan trọng. Hơn nữa chính Địa Phủ tính toán, không thể nhầm lẫn. Còn Chính Trực dựa theo kinh nghiệm chiến đấu, mài dũa bản thân, đến mức độ nào đó phải đi độ kiếp. [Xà Tinh: Con rắn tu luyện thành tinh. Rắn sống lâu sẽ khai linh trí, loài rắn là loài vật trọng đạo nghĩa, ân oán, dễ đạt cơ duyên tu luyện. Khả năng: Dùng đuôi rắn tấn công, nhả độc, hoá đá.] Một người đàn ông mặc trang phục chỉnh chu, nhìn con mèo trong tay Chính Trực. "Là nó sao?" "Không, yêu tinh là con khác, tôi thiêu sống nó rồi!" Gương mặt Chính Trực toàn là máu khô, mang tròng kính đen thui xung quanh mắt, nhìn hắn còn giống yêu tinh gấu trúc hơn. Cả đám bảo vệ tụ họp xung quanh nghe ngóng. Trong đó có người đang ngủ ngon lành, rốt cuộc bị gọi dậy, đầu óc lâng lâng. Mọi người thay phiên chỉ trỏ, nói điều khi dễ. Yêu tinh, yêu tinh cái con khỉ. Thằng này vậy mà lừa được hai chục triệu. Chính Trực không quan tâm, hắn đã quen mấy vụ này. Bọn họ có thể mạnh miệng, nhưng lúc canh gác ở đây còn không dám đến gần. Con người luôn như vậy, rất ba phải. Còn người đàn ông này đang lãnh công trình tại đây, việc bao nhiêu người chết khiến ông ta đau đầu, hôm nay có người sống đi ra mang tâm trạng khả quan hơn. Tuy nhiên ông chưa thấy yêu tinh, chưa nắm chắc vấn đề. "Tôi đưa phân nửa trước được không? Sau khi cho khởi công, tôi sẽ giao phần còn lại!" "Không thành vấn đề!" Bảo Châu giao số tài khoản cho ông, tầm hai phút nhận được tiền, cùng Chính Trực rời khỏi. Hắn đưa cặp kính đen nhìn ngược lại. "Sao này có vụ gì thì nhớ tìm bọn tôi!" Kết quả bị nhéo một cái muốn lòi ruột. Gã đội trưởng nhìn đến Bảo Châu, không ngừng tán dương. Gã nghĩ đẹp như cô ta sao lại chấp nhận làm mấy chuyện này, còn đi theo một tên nhà quê. Lúc đi ngang gã chặn lại nói. "Em gái, anh là đội trưởng ở đây! Đưa anh số điện thoại đi, có việc gì anh liên hệ em!" "À không cần đâu!" Bảo Châu cũng buồn ngủ lắm rồi, không thèm nhìn, vội vã ra ngoài. "Nhỏ này chảnh quá!" Mấy tay bảo vệ sau lưng liên tục bàn tán. Bụp bụp... Uồm... Chợt một chiếc xe hơi quẹo ra, chạy theo sắc trời hừng sáng, nó còn được độ hàng phát ra âm thanh giòn tan. Điều này khiến cho tất cả kinh ngạc một trận, chiếc xe có thể không đắt với người đàn ông kia, nhưng đối với bọn họ bị chênh tầm cỡ. --- "Ngủ lại đây lát về!" Bảo Châu chạy xe vào nhà nói. Chính Trực đồng ý, hắn sắp kiệt sức rồi. Đợi Bảo Châu đóng cổng, cả hai đi lên tầng trên, Chính Trực không quên đem theo Miêu Yêu. "Hay cho con ngủ bên dưới được rồi?" Chính Trực vừa ngáp vừa nói. "Cô ngủ trên đây một mình vẫn còn sợ!" Chính Trực nhìn theo bóng lưng Bảo Châu. Ngủ một mình? Không lẽ hôm nay là ngày định mệnh của hắn. Miêu Yêu lãnh đạm liếc lên, tỏ ra gương mặt vô cùng khinh thường. Bảo Châu mở cửa phòng. "Phòng này dự định cho khách đến ở, nhưng mà con là người đầu tiên đó!" "Thật vinh hạnh!" Chính Trực nhẹ nhàng nói, có chút thất vọng. Hắn đóng cửa phòng, ném ba lô lên giường, đi thẳng ra nhà tắm. Miêu Yêu cảm nhận hơi nước đã mở to mắt. "Đại sư, anh đi tắm đem theo tôi làm gì?" "Mày đúng là ở dơ! Vừa mới từ trong miệng rắn đi ra, không tắm sao?" Miêu Yêu dùng toàn lực vùng vẫy, nhận ra cánh cửa nhà tắm khép lại, đối với nó như là cổng địa ngục. Nó ngửa cổ lên trợn mắt trắng dã, một tia linh hồn bay lên. Chính Trực nhìn vào tấm kính, xem lại dung mạo của mình, khẽ giật một bên mép. Suýt nữa hắn đã bắt ấn điểm vào trong kính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]