Chương trước
Chương sau
Đi qua từng phòng, ánh mắt Chính Trực không ngừng liếc vào trong. Nhưng họ đi đến cuối hành lang, Miêu Yêu dừng lại ngay đó lúng túng.
"Gì? Yêu ma gì đâu? Muốn ăn đòn sao?" Chính Trực hùng hổ bước lên, cảm giác bị con mèo dắt mũi không gì sánh bằng.
Miêu Yêu bày ra vẻ mặt đau khổ, hai hàng ria mép co quắp lại. "Không có ở đây!"
Bảo Châu bước lên trừng mắt. "Vậy thì ở đâu?"
"Ở đâu? Tôi làm sao biết được?"
"Giỡn mặt?" Chính Trực cầm sợi dây kéo Miêu Yêu khiến nó la đau đớn.
"Bình tĩnh đại sư ơi! Tôi cũng như anh, không biết thật mà! Chúng không xem tôi ra gì tại sao phải thông báo cho tôi biết?"
Chính Trực không nhiều lời, rút Xích Thiệt ra.
"Đại sư, có thể chúng vào yêu phủ rồi!" Miêu Yêu mở to mắt hết cỡ, nhìn chằm chằm vào lưỡi đao.
"Được, đi đến yêu phủ!"
Miêu Yêu thở phào chạy ngược về đường cũ.
"Trực à! Nó đang đi lòng vòng, cắt đuôi nó đi!" Bảo Châu đi phía sau nói.
Miêu Yêu vừa đi vừa mắng thầm, con ả này hết lần này đến lần khác muốn băm nó, dữ như bà chằn vậy.
Chính Trực cũng tức giận, chỉ trỏ Xích Thiệt liên tục. "Một lần thôi, nó dám tái phạm anh sẽ đem nó đi nấu cháo!"
"Hả?" Bảo Châu nhìn qua nói.
Hắn cảm nhận các ngón tay bên dưới hông, vội dùng bàn tay cuốn chiếc lưỡi vào trong miệng. "À nhầm! Con sẽ giết nó!"
Miêu Yêu rẽ hướng lên trên, Chính Trực đưa mắt theo, nó đang đi lên cầu thang, không lẽ là sân thượng.
Cả hai người thận trọng tiến lên, Miêu Yêu quả thật từ một căn phòng đi ra sân thượng. Ra ngoài trời mới lạnh thật sự, sân thượng rộng rãi nhưng không kém đơn sơ, họ chẳng qua như đứng trên mái nhà.
Miêu Yêu di chuyển gần cái ống nhựa nhú lên, quay mặt lại ra hiệu.
Chính Trực soi đèn pin nhìn. Ống dẫn nước hay ống gì không biết, hướng từ dưới cắm lên lộ khoảng một gang tay trên sân thượng. Việc xây dựng không đâu đến đâu nên hắn cũng không biết là thứ gì. Đầu ống bị bể không tròn trịa khuôn khổ lắm.
Bảo Châu cũng như hắn có âm dương nhãn, thấy một tầng yêu khí bao trùm bên trên, có thể là yêu phủ.
Miêu Yêu chỉ điểm xong chạy vòng ra sau hai người, nấp ngay chân Chính Trực đưa mặt mèo nhìn ra.
Chính Trực thở dài, nhát như thế bày đặt xông pha giang hồ. Hắn đi đến ống nhựa, nắm tay kéo theo sợi dây.
"Đại sư, anh muốn làm gì?" Miêu Yêu không ngừng gào la, quay đầu chạy, khổ nỗi sợi dây đang kéo ngược. Nó tuyệt vọng bám mười móng mèo lên sân, bị kéo một cái roẹt, để lại mười vết cào trắng.
"Bình tĩnh! Tao sợ mày chạy mất!" Chính Trực cột sợi dây vào ống nhựa.
"Đại sư, tha cho tôi! Tôi biết sai rồi!"
"Không sao đâu! Có ai ra ngoài thì trước hết chúng sẽ chú ý tao nè!"
Chính Trực rảnh tay nhìn vào ống nhựa, đường kính nó to hơn gang tay một chút. Yêu phủ do pháp lực hình thành, cho dù hắn chui được vào trong cũng không tìm ra. Đơn giản nhất là phá luôn hết chỗ này.
"Cô à! Đường ống này xem bộ dài, cô liên hệ với nhà thầu phá nó được không? Nếu vậy chúng ta phải chờ thêm một ngày!"
Bảo Châu nhìn vào nói. "Có chắc là yêu phủ không?"
Chính Trực gật đầu, sau đó nói. "Không rành lắm!"
Cô ta liếc ánh mắt bà chằn qua khiến hắn muốn nổ tung lồng ngực. Cô ra hiệu lùi về sau.
Miêu Yêu không dám kêu lớn. "Đại sư, đừng bỏ tôi!"
"Cô bày pháp trận bắt yêu, con chuẩn bị nha!"
Bảo Châu lấy năm lá cờ Ngũ Hành, cắm phập xuống sân tạo một vòng tròn cân xứng. Cờ Ngũ Hành trọn bộ năm lá cờ nhỏ có in thái cực đồ, mỗi lá có màu khác nhau, trắng, lục, đen, đỏ, vàng.
Chính Trực chưa từng sử dụng Ngũ Hành trận. Hắn cũng không rảnh tay, trải một tấm bạc trên đất, ngồi xuống lập đàn hoạ phù.
Khác với Bảo Châu, cô ta luyện phù từ trước, lúc cần thiết có thể đem ra sử dụng. Chính Trực thì phải hoạ thần phù mới có thể trừ tà ma, nói chung có phần lâu lắc.
Đốt ba cây nhang cấm sâu phía trước, chấp tay khẩn cầu. "Kính gửi Quan Âm Bồ Tát, đệ tử Lý Chính Trực, mượn thần lực hoạ phù, trừ tà độ âm dương, thành công viên mãn."
Bút của hắn không phải sắc bút gỗ đào như Bảo Châu, hắn sử dụng kim bút, cũng không phải bút máy tự bơm mực như bút chu sa, vô cùng nguyên thủy. Hắn lấy trong ba lô một cái bát gỗ, một hũ mực tàu đã pha sẵn, đổ mực vào bát.
Kẹp ba tấm linh phù trong tay, phất lên cho bốc cháy, ném vào bát mực, dùng kim bút khuấy đều. Đặt một tấm phù trống phía trước.
Nhấn nhấn trong mực, đầu bút nhẹ nhàng khuyếch ngay miệng bát, chuyển qua tấm phù. Thần phù có ba phần, đầu phù, thân phù và chân phù. Đầu phù là thần tối thượng đại diện cho phù, mà phù này là Quan Âm Phù, đầu phù viết Quan Âm. Thân phù là thần hỗ trợ tác pháp, viết Thiện Tài và Long Nữ. Chân phù hai chữ Cang Sát, tức thiên cang địa sát.
Giờ phút này yêu phong nổi lên. Trong Ngũ Hành trận, cái kính bát quái nằm chính giữa. Kính này không phải kính phong thủy phổ thông, là kính Chiếu Yêu. Trong số pháp khí của Bảo Châu có ba loại chuyên đấu quỷ, ba loại chuyên đấu thi, một loại đấu yêu. Kính Chiếu Yêu là pháp khí duy nhất đấu yêu.
Bảo Châu đọc khẩu quyết lầm rầm, kính Chiếu Yêu phóng lên khí quang như bật đèn, có điều giữa màn đêm không thể gọi là hào quang, nó hơi mờ ảo.
Một làn yêu khí từ trong ống nhựa bay vọt ra, bị pháp trận hấp dẫn. Nhưng làn yêu khí này bay đến gần thì biến mất. Đồng thời năm lá cờ khẽ lay động, báo hiệu yêu vật đã vào trong trận.
Con yêu này biết ẩn thân, Chính Trực nhận ra điều đó, hít một hơi lấy thần tập trung hoạ phù. Quá trình hoạ phù cần phải đặt niệm lực vào mới hiệu quả.
Bảo Châu có chút thay đổi hồng nhan, vội móc ra trong túi vải la bàn âm dương. Tự rạch ngón tay nhỏ máu vào giữa la bàn, nhánh kim xoay chuyển tích cực, phát ra những tiếng ông ông như côn trùng.
Miêu Yêu bị cột kế bên ống nhựa, nằm xuống rút mặt vào chân, toàn thân đều run rẩy.
Một lá cờ gãy ngọt, yêu phong nổi lên. Bảo Châu biết nó đã phá trận, xoay người cảnh giác, đưa la bàn âm dương rà soát.
Nhánh kim đột nhiên bị nắm đứng lại, chỉ về sau lưng. Cô ta quay người đem kiếm gỗ đào đâm ẩu. Ầm... Một bàn tay lộ ra đánh vào mũi kiếm, chấn lui cô mấy bước.
Bàn tay chỉ có bốn ngón, tướng tá kẻ này như người, dáng dấp điển hình trung bình. Ngặt nỗi cái mặt chỉ có hai con mắt sáng trưng trưng, còn lại đều đen thui nhìn không rõ, cứ như mặt nó đang tạo hình lỗ đen vũ trụ. Hoá trang kỹ như thế nhưng không che đậy phía sau. Một cái đuôi chuột dài đung đưa nhảy múa.
Thử Yêu? Bảo Châu nhìn qua Miêu Yêu cay độc, một con mèo dưới trướng con chuột còn ra thể thống gì, thật là sỉ nhục trong yêu giới. Còn Miêu Yêu không ngừng run rẩy, muốn nói rằng mèo bắt chuột nhắt thì được, gặp chuột cống phải gọi bằng đại lang.
Lỗ đen vũ trụ Thử Yêu phóng đến. Bảo Châu xoay loạn kiếm ngăn trở, liên tục bị yêu khí đẩy văng ra. Thử Yêu chuyên về kịch độc, nếu trúng một cái đảm bảo không toàn mạng. Dù không chết ngay nhưng dần sinh bạo bệnh, độc sẽ ăn mòn khắp cơ thể, cuối cùng là não bộ.
Bảo Châu không có thời gian để thở, liên tục múa kiếm gỗ đào quét tan yêu khí ào ạt. Đột nhiên bàn chân lọt xuống, cô ta kinh hãi thót tim, cơ thể rơi ra ngoài sân thượng.
Hồn phách như bị thổi lên mây, cô cảm thấy lỗ tai ù ù, đây là ranh giới sinh tử, cảm giác rất khó tả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.