Chương trước
Chương sau
Không biết khối đá có từ bao giờ, nó đã tích tụ tinh hoa nhật nguyệt, hấp thụ âm khí, nghe qua như sẽ nổ ra một Tôn Ngộ Không. Tại địa phương này đều là cây chuối, mà cây chuối tính mộc, tính nữ, là hai thứ dễ dẫn dụ ma quỷ nhất.
Đột nhiên lúc này, một người đàn ông không biết từ đâu chui ra, đi đến gần Long Sơn. Ông ta mặc bộ quần áo giản dị phai màu thời gian, đi chân trần, làn da đen sạm bất thường. Ông không có đi, hai chân lơ lửng, lướt đi trong gió.
Ông đã có mặt sau lưng Long Sơn, vươn hai cánh tay. Chính Trực thật nhanh chạy đến, đợi cho ông ta phát hiện thì muộn. Bàn tay hắn co lại hình quả đấm bắt ngũ lôi ấn. Một quả đấm vào ót, ông rú lên thê thảm. Chính Trực dùng tay còn lại kéo áo Long Sơn, kéo nó ngã ra sau.
"Ai đó?" Nó bật dậy, quay mặt bốn hướng, hai tay đều nằm trong tư thế võ thuật cổ truyền.
"Ủa? Anh hai!" Nó nhận ra, gãi đầu cười cười, chợt nhớ lại mới bị ngã cho nên bàn tay toàn đất.
Về phần gã giản dị, quay người lại, đôi mắt trừng to ra phong phạm quỷ, há miệng thật rộng lộ hai hàm răng như lưỡi cưa.
Chính Trực bình tĩnh, quả đấm tạt ngang khiến cho khuôn mặt quỷ vặn vẹo khôn tả. Sau đó hắn dùng kiếm ấn chỉ xuống đất, bắn ra đường lam quang huyền ảo, tạo nên sáu ngọn lửa nhỏ trên mặt đất, cũng là màu lam.
Đó là thuật Lục Binh Thu Hồn, lửa ma trơi phát sinh từ âm khí, là âm hoả sơ cấp.
Hắn phất tay, sáu ngọn lửa phóng lên gã quỷ, đột nhiên phát bạo, lửa cuồn cuộn quanh thân, gã la lên vừa cố vùng vẫy trong hoả diễm. Nhưng lửa rất nhanh lụi tắt, gã ngã phịch xuống, đưa mắt nhìn Chính Trực tỏ vẻ nhu nhược.
"Ma..." Long Sơn ú ớ. Nguyên nhân gã kia bị đánh trọng thương hiện quỷ hình, tại nơi âm khí dày đặc nó đã thấy, trong lòng không khỏi xôn xao.
Gã quỷ vội quỳ xuống, chắp tay cầu khẩn. "Đại sư, xin tha mạng!"
"Ông chết không đi đầu thai, còn muốn hại người, tôi muốn tha cũng không được!" Chính Trực trầm ổn nói. Mắt thấy gã là oán hồn, nhưng không giống như Quả Phụ Quỷ hôm qua, ông ta tính hại người.
"Đại sư, tôi chết rất đau khổ, xin đại sư khai ân!"
Chính Trực tung quả đấm, nổ một cái, thân thể gã quỷ hoá thành đám kim tuyến bay lên trời. Nó là những hạt bụi do hồn xiêu phách tán, linh hồn đã mất đi nhận thức, phân tán nhiều như thế. Phải mất rất lâu, hàng vạn năm sau nó mới hình thành cá thể mới, cho nên có câu vạn kiếp bất phục.
Có thể ông chết đau khổ, nhưng nếu không phát hiện thì ông đã hại Long Sơn rồi.
Chính Trực quay qua nói. "Sơn, kể anh nghe chuyện là sao? Tại sao em bị quỷ ám?"
Long Sơn như ngây dại, vừa gặp quỷ chưa có ổn định máy chủ kịp thời, suy nghĩ nửa ngày mới cất giọng. "Em đi ra vườn chặt cây chuối thôi! Sao quỷ lại ám em?"
"Chặt cây chuối..." Chính Trực khẽ gật đầu. "Tại sao?"
"Thì chị hai đang nấu cháo gà chuẩn bị đãi anh hai!"
Chính Trực đã hiểu, gà vườn Thanh Hà rất béo tốt, nhìn nó còn muốn to hơn cái bội, nuốt ngụm nước bọt. "Em có thường ra vườn không?"
"Có, em hay hái chuối!"
Chính Trực nhìn quanh, thở dài. "Em không có tội, nơi đây âm khí quá nặng! Cũng may cha nội kia còn yếu, đợi em ra vườn mới hút được dương khí, nếu không..."
Hắn quét mắt, ánh mắt rơi vào khối đá ban đầu, nó chung thủy vẫn trong trắng ngoài đen.
"Hoá ra còn có thứ khác!"
Chính Trực ra dấu cho Long Sơn yên lặng, đi đến gần khối đá. Hắn rút một cây nhang, đốt lên, xoay một cái. Dùng ba ngón tay nắm lấy chân nhang so với cầm bút không khác, lấy khói làm mực, không khí làm giấy, viết lên một trương Câu Hồn Phù.
Cây nhang tự động rời đi, tranh thủ phóng vào khối đá phát nổ.
Mà trong mắt Long Sơn, lửa loé lên ánh điện nổ bốc khói, kỹ xảo này làm cho người ta hoa mắt. Lúc nhỏ nó đi chơi với Chính Trực cũng hay thấy cảnh tác pháp, chẳng qua lâu quá không chứng kiến.
Từ trong khối đá bị kích động, toả ra làn khói thị hiện thân ảnh. Khác với tư tưởng Chính Trực, khối đá như vậy lại chứa con quỷ như thế, có chút bất ngờ.
Quỷ kia cao gầy, phải nói là nghêu ngao, tầm 4m không ít. Từ trên nhìn xuống một màu vàng cánh dán đều đặn, tứ chi như những que củi dài lắp ráp. Cái đầu hình như là đầu nữ, mái tóc dài rối tung. Gương mặt rất thô, lưỡng quyền cao nhọn, địa các bành ra vuông vức, hốc mắt sâu trông rõ, không thấy đôi mắt.
Như là cái đầu lâu bọc da lên, có chân mày, có môi, lỗ mũi đầy đủ, nhìn có chút quái dị.
Chỉ cần dựa vào đặc trưng như thế này, Chính Trực biết loại quỷ gì ngay. Tướng cao gầy vô đối, là nữ hay nam khó phân định, trước sau như trải xi măng, đem tấm gạch ốp lên vừa khít như lần đầu. Không biết nên gọi trước ngực sau lưng hay trước lưng sau ngực.
Hắn hoặc ả, là Lạc Lâm Quỷ, nhân gian gọi ma rừng.
Long Sơn nhìn thân thể chót vót kia quả tim sớm teo lại, cộng thêm nhìn vào cái mặt quỷ hơn cả quỷ, bất giác ngồi phịch xuống không kể đất cát.
Chính Trực chú ý hơn vào ngực Lạc Lâm Quỷ, không phải bởi vì mặt phẳng mà là phía trên, phía trên có một tấm linh phù cũ kỹ.
Còn tưởng làm sao hắn hoặc ả chui vào khối đá tu luyện, đúng là mới lạ. Hoá ra tấm linh phù đã vây khốn nó, người dán phù tự tay nhét nó vào khối đá kia, phong bế nó lại.
Trải qua năm tháng, linh phù giảm đi tác dụng, nó dần có thể hành động, tiêu biểu như tạo trận âm khí trong vùng.
Nhìn lại quỷ môn, một đốm sáng màu xanh lục tức oán khí nồng đậm, chấp niệm sâu dày, một ngạ quỷ. So với oán hồn cao hơn một bậc tu vi.
Lạc Lâm Quỷ đương yên đương lành bị kéo ra, có hơi bỡ ngỡ. Không đồng nghĩa nó mãi đứng yên như nữ thần tự do giơ tay phát biểu. Nó mở miệng rống lên, trong miệng không có răng cũng không có lưỡi, tối đen vừa sâu hun hút.
"Quỷ khiếu?" Chính Trực giật mình, ném ra tiền đồng Cổ Phù đồng thời xoay chân nhảy qua, ôm lấy Long Sơn. Do thói quen hành nghề nên động tác rất nhanh, hai ngón tay hắn đã bịt lỗ tai Long Sơn. Trong lúc này ngón tay đã chấm bột Tiêu Sa từ trước, có tác dụng tiêu trừ tà vật uế khí.
Quỷ khiếu có thể làm hỏng màng nhĩ, Chính Trực lo cho Long Sơn trước, nó mở to mắt hoảng hốt nhìn, nhưng nó biết Chính Trực làm gì. Còn Chính Trực dù sao cũng va chạm quỷ vật từ lâu, hắn có thể chịu được, bên tai khẽ đau nhức.
Mảnh tiền đồng Cổ Phù văng vào cái miệng đang mở hào phóng. Lạc Lâm Quỷ nhận ra sự khó chịu, vội ngậm miệng lại. Âm thanh khô khốc phát ra trong khoang miệng, hai đường khói xịt ra từ lỗ mũi rất sinh động.
Quỷ không có máu, nếu có là lúc thị hiện trạng thái tử vong, hoặc là biến hoá để hù doạ con người. Quỷ bị thương sẽ xịt khói.
Chính Trực rút từ trong ba lô Xích Thiệt mã tấu. Lưỡi đao uốn lượn như rắn, một màu đỏ tươi như máu, chính xác là hắn dùng máu chính mình luyện nên, hơi đao sắc lạnh. Cán đao làm từ gỗ mít trừ tà. Gỗ mít là đế vương chi mộc, cộng thêm một lớp da thú quấn quanh. Cầm cho êm tay là phụ, thứ cốt lõi là phù văn bên trong, tùy ý với chủ, nhân đao như một, nói chung duy nhất Chính Trực sử dụng được nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.