Chương trước
Chương sau
Năm thân ảnh phía trước cùng nhau cười, tiếng cười xen kẽ tạo ra một loạt âm thanh hỗn tạp quỷ dị.
Một tiếng nói truyền đến, nghe qua có thể đoán tầm mười lăm mười sáu tuổi, biết có thật không, là giọng nữ. "Mấy người đến đây đốt miếu, hại bọn tôi tìm cách dập lửa, tiếc là không kịp!"
Một giọng khác truyền ra, ngữ khí dày dặn hơn, cũng là nữ. "Mất năm cái nhà, đổi lại năm tên pháp sư, có đáng không?"
Tràng cười hỗn tạp lại phát ra, nghe như tiếng con vật kêu lí nhí khiến người ta khó chịu.
Tiêu Sái vội ngồi xuống xếp bằng. "Bần tăng xin bắt đầu!" Nói xong hắn chắp tay chữ thập, một con mắt đóng lại.
Tràng cười vừa dứt, năm đạo thân ảnh bay vụt đến. Lúc này có thể nhìn rõ, đều là năm cái bộ xương khô, Bạch Cốt Tinh.
Bạch Cốt Tinh là bộ xương trinh nữ, không qua sinh nở nên trắng trẻo vô cùng, họ chết đau đớn sinh chấp niệm. Thế nhưng bị nhiễm yêu khí, không thành quỷ mà thành tinh.
Trong con người vốn dĩ có sẵn linh trí, so với động vật tu luyện cực nhanh. Cho nên đạt đến yêu tinh, thông qua Ngũ Hổ Toạ Địa thế mới nhanh như vậy.
Nói chung ban đầu cứ nghĩ năm con yêu tiên sẽ đấu không lại, kết quả năm con yêu tinh còn khủng hơn.
Năm bộ xương bay loạn trên trời cùng không ngừng phát ra tiếng cười đáng sợ. Chúng mặc tà áo dài màu tía, quần vải màu trắng có ống dài rộng. Mà thân thể chỉ là bộ xương, quần áo khoác lên chỉ như treo trên giá, tướng hình còn thua mấy con ma nơ canh ngoài cửa hàng.
Không phải, ma nơ canh thì tướng chuẩn nhất rồi.
Quay lại, những tà áo dài bị ánh đèn chiếu vào có chút bóng, kết hợp với cái đầu sọ phía trên hết sức khó nhìn. Hơn nữa đầu sọ có mái tóc dài đen mượt mà khiến cho nó càng thêm ma mị.
Chưa hết, một trong số đó có đứa đội nón lá. Đúng là...
Nói thì chậm, từ lúc chúng bay lên, Thất Tinh Tam... trận đã bắt đầu. Cái đĩa Thất Tinh trận đồ phóng bảy tia thanh quang, lập tức hấp dẫn năm đứa kia xuống, thoáng như diều đứt dây không thể bay thêm.
Kính Chiếu Yêu phảng quang đến pháp trận, mang theo màu hơi đỏ, năm Bạch Cốt Tinh bị chiếu tới nhất thời run rẩy.

Bốn quả Kim Cang Chử phóng ra kim quang phủ lên bốn đứa, tạm thời ngăn chặn một phần sức mạnh, liên tiếp ăn mòn vào trong yêu hồn xịt khói.
Đứa còn lại định bay ra, đèn Liên Hoa quạt lửa to, nối tiếp nhau thành một bức tường tứ phương đẩy nó văng vào trong.
Đang lúc trong pháp trận là thời điểm tốt nhất, đợi đến bọn chúng ra ngoài thì khổ. Chính Trực ném Bát Hải Phù lên cao, hai tay kết thỉnh thần ấn, thần phù bắn ra lam quang thẳng lên trời.
Lúc trước, so với Xà Tinh, Chính Trực cùng Bảo Châu chơi với ả cũng trầy da tróc vảy. Bây giờ hợp sức lại cùng lắm đánh được ba trong năm đứa, mười phần mắc nghẹn.
Trên bầu trời, có những con sâu khổng lồ làm từ áng mây đi ngang, mây màu xám xịt, khí tức không tốt. Như có ai đặt máy xoay sinh tố ngay giữa, những đường mây bị cuốn vào như gió xoáy, từ xa nhìn rất hỗn hào.
"Cái gì?" Bảo Châu khẽ liếc qua, mắt thấy Chính Trực vô cùng tập trung, suýt nữa đã đá cho hắn một cái. Cũng may cô tiết chế, kéo ra cái túi Thiên Âm màu đen. Túi kiểu dây rút lên, thêu thái cực đồ.
Cô kéo sợi dây ra, ném cái túi lên. Túi mở ra thành tấm vải ba mét vuông lơ lửng trên đầu che đậy năm người, tựa như sợ thứ gì rơi xuống.
Bát Hải Phù là phù cầu mưa, Chính Trực cũng quên đi, ai lại nhớ đi trừ tà mang theo áo mưa hay ô đâu.
An Thủy cũng không rảnh tay, kéo ra bên đùi một quả châu màu trắng đen, cũng là một loại thái cực đồ, nhìn như thái cực đồ 3D. Quả châu nhỏ hơn bàn tay một chút, gọi là Tích Lịch.
Cô ném thẳng vào trong pháp trận, Tích Lịch vỡ ra, vô số đạo phù văn bắn xuống, sau đó liên miên phát nổ.
Năm Bạch Cốt Tinh trong Thất Tinh Tam... trận giảm nhiều yêu lực, bị đánh xuống không ngớt, lúc này đã phát ra tiếng rên la kéo dài như đưa tang.
Rốt cuộc thì, từng giọt mưa trĩu xuống, tí tách từng hạt như báo hiệu. Sau đó liền một mạch, mưa ầm ầm đổ xuống bất ngờ.
Lạ là, ngoại trừ diện tích của khu đất này, tất cả chỗ còn lại đều không có mưa. Đương nhiên thôi, Chính Trực có thể làm cho thế giới đổ mưa thì nổi tiếng luôn rồi.
Hơn nữa thần phù chỉ là mượn thần lực, giả sử nên khung cảnh như vậy. Chứ long vương mà bay đến thật thì cần chi làm mưa, trực tiếp nuốt đám này vào bụng còn nhanh hơn.
Mưa hối hả như vậy, đổ xuống đến nổi chấn vỡ xi măng, moi đất cát tung toé. Mưa này vô cùng thuần khiết, trong hơi nước không qua ô nhiễm môi trường, có thể uống được. Nước mưa có thần lực đánh xuống khiến cho đám yêu tinh vùng vẫy, hung hăng xịt khói.
Tự nhiên những ngọn đèn Liên Hoa huyền diệu càng một sáng lên, không vì thế bị nước dập tắt.

Âm thanh xối xả lên tấm màn túi Thiên Âm thật đã tai. Chính Trực đã nghe qua, biết Bảo Châu đang lườm hắn, vẫn phải quyết tâm tác pháp trước đã.
Lại có thiên biến, bầu trời loé lên những ánh chớp phát ra tiếng loẹt xoẹt rõ rệt. Ánh sáng áp đảo hoàn toàn, Bạch Cốt Tinh nhìn vào còn tưởng thiên lôi thần tướng giáng thế, cực kỳ sợ hãi.
Còn có tác dụng khiến cho âm khí tản ra, không gian nhìn rất tươi mát. Do ánh chớp bá đạo như thế, các loại tà vật vùng lân cận đều tự giác tránh xa, âm khí cũng bớt một chút. Còn tưởng là yêu tinh sắp độ hoá lôi kiếp cho nên bọn chúng sợ bị vạ lây, chạy nhanh thì tốt hơn.
Nhưng lôi kiếp là có thật. Ánh chớp vừa dứt, tiếng loẹt xoẹt càng to hơn, vang vọng xa gần âm thanh như đại pháo. Trên trời xuất hiện mấy tia sét vặn vẹo, chợt đến chợt đi, ai nhìn vào đều phải bất an.
Tia sét kéo ra dài ngoằng, chia thành mấy tia sét nhỏ chực rơi xuống, hệt như ai cầm cây đinh ba trên trời chuẩn bị đâm. Bạch Cốt Tinh nhốn nháo trong pháp trận, liên tục bị Kim Cang Chử kéo lại.
Chỉ có một đứa không bị bắt, có điều nhảy ra là bị đèn Liên Hoa thổi lửa. Chính là cái đứa đội nón lá, ả hướng cặp mắt tràn trề yêu khí nhìn sợ hãi. Ả tự biết rằng, cho dù đội nón lá cũng không đỡ nổi lôi kiếp.
Kết quả ả nhảy thẳng ra, dùng hai tay đâm vào tường lửa. Gặp vật dẫn, lửa đốt hai bàn tay cho đến cổ tay đen ngòm, ả ta khẽ thốt lên, phế hai bàn tay định lao ra ngoài.
Một góc, Kim Hạc rời khỏi mặt đất, hoá minh quang bay vào ngực ả ta, đánh ả tiếp tục văng vào trong.
Rắc rắc... Một tia sét, phải nó là luồng sét như cột chống trời, vỗ thẳng xuống không khoan nhượng.
Kính Chiếu Yêu gần đó cũng ảnh hưởng, đứng tại chỗ tự quay mòng mòng. Bốn cái Kim Cang Chử khẽ rung lắc, pháp lực không còn mạnh mẽ.
Tất cả đều chỉ thấy ánh chớp loé khắp khu vực, nhất thời hoa mắt. An Thủy hai tay kết nội phược ấn, đội một tấm kết giới lên năm người.
Ầmmm!!!
Ai cũng như ai, quả tim kịch liệt co thắt lại, dưới chân cũng như có động đất.
Bảo Châu vội nấp vào Chính Trực sợ hãi, hắn thì không có tâm tư nghĩ vu vơ. Ngược lại An Thủy thoáng nhìn qua, vừa giận vừa buồn một ít.
"Má ơi..." Không ai để ý Tô Kiên đã ngồi bệt xuống, hai cẳng chân run rẩy, banh mắt ra nhìn kinh hãi. Miêu Yêu thì bâu vào sau lưng anh ta, mười cái móng mèo như muốn đem lưng áo xé ra, hai tai xụ xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.