Chương trước
Chương sau
"Tôi có thể xem lúc Bích Vân còn sống, cô ta có một người em gái!" Văn Phán Quan tiếp tục lật sổ sinh tử nói.
Chính Trực và Thanh Hà nhìn sang anh Hùng, như muốn dò xét từ trong ra ngoài của anh. Anh Hùng vô cùng nhạy cảm, xua tay nói. "Đừng nhìn tôi, em của Bích Vân thì liên quan gì tôi chứ?"
Văn Phán Quan nhìn lên. "Ừm... Em của Phạm Bích Vân, Phạm Khả Tú!"
"Hả?Tú?" Anh Hùng run giọng nói. Chính Trực ngờ vực chạm vào anh ta, đúng là run thật. "Anh còn chối?"
"Không phải, Tú là người yêu cũ của tôi!"
Thanh Hà chậc lưỡi. "Thì ra, đàn ông các người ai cũng giống nhau! Lúc đầu tình yêu còn sâu đậm, sau khi chán rồi anh bỏ người ta đi, anh kẻ phản bội! Hạn người như anh, cho quỷ bắt đi tôi cũng mặc kệ, mắc công liên tụy đến tôi!"
Anh Hùng liên tục ú ớ, cơ bản miệng anh không nhanh hơn Thanh Hà, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Văn Phán Quan lật vài trang, nói. "Cô Tú này tính tình còn ham chơi, nay quen anh này mai quen anh kia, cũng không phải người chuẩn mực!"
Chính Trực xoa cằm, gật đầu đồng tình. "Nói chung cặp tình nhân này đều là người khiếm khuyết, trời sinh một cặp!"
Anh Hùng quay trái quay phải nói. "Mọi người, cho tôi nói! Cô ta cắm sừng tôi, được chưa? Vừa lòng chưa???"
Văn Phán Quan gật gầu, Chính Trực và Thanh Hà sờ vai anh ta, cười xin lỗi.
"Nghĩ cũng lạ, sao Bích Vân phá đám anh? Người âm đi theo là có nguyên nhân, anh có lấy gì của cô ta không?"
Anh Hùng sựt nhớ, mò hai bên túi, lấy ra bao vải nhỏ. Tháo bao vải ra bên trong còn có thêm cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng. "Quà định tình của Tú!"
Thanh Hà nhìn vào. "Là vàng thật, anh dụ con người ta tặng nhẫn cho anh, đào mỏ hả?"
"Chị Hà, lại nữa, Tú tình nguyện đưa em!"
"Không đúng!" Chính Trực chỉ vào chiếc nhẫn nói. "Nhẫn của Khả Tú liên quan gì đến Bích Vân?"
Văn Phán Quan tiếp tục điều tra, nhìn lên. "Chiếc nhẫn của Bích Vân tặng Khả Tú!"
"Đại sư, tôi không muốn chết, giúp tôi trả lại cho cô ta!" Anh Hùng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn qua Chính Trực không ngừng nài nỉ.
Chiếc nhẫn tượng trưng cho tình chị em nhà người ta, mà đứa em chịu chơi tặng cho anh Hùng, đúng là hết nói nổi.
Chính Trực nhận lấy hộp nhẫn, cẩn thận đóng lại. "Anh may mắn lắm mới gặp tôi! Không sao, lương tháng này cứ chuyển hết qua đây!"
Anh Hùng nhìn hắn có chút cạn lời.
"Đại nhân, còn nữa, giúp tôi điều tra nơi Bích Vân chết!"
Cả hai nói chuyện với nhau một lát, Chính Trực rút một xấp tiền âm đức. Hắn cảm thấy còn mỏng quá, rút thêm một xấp, đập đập lên bàn tay. "Đại nhân, cực khổ?"
Văn Phán Quan ho khan, nhìn ra đằng sau Chính Trực.
"Họ là bạn tôi, ngài cứ tự nhiên!"
"Đại sư, ai cho phép anh ngang nhiên đút tiền cho Âm Ty Diêm chức? Haiz, tôi nể anh lần này, phạt nhẹ thôi!" Nói đoạn Văn Phán Quan cầm xấp tiền bỏ vào trong vạt áo.
"Đại nhân, thong thả!"
Văn Phán Quan chắp tay cúi chào, bay lùi về Quỷ Môn Quan.
Chính Trực thu dọn pháp trận, cùng hai người xuống tầng trệt.
"Tôi cũng phải đi sao?" Anh Hùng xem đồng hồ, gần mười giờ đêm, thông thường giờ này về nhà đã chuẩn bị ngủ.
"Đương nhiên, anh là mầm tai hoạ!" Chính Trực không cần biết anh ta có đồng ý không, kéo anh ra ngoài, tìm một chiếc taxi.
Thanh Hà căn dặn chị đẹp một hồi, đi ra ngoài, lấy ra chìa khoá. "Anh Hùng, biết lái xe không?"
Anh Hùng không còn đường rút lui, nhận chìa khoá, đi xuống hầm lái con Audi màu đen lên.
Chiếc xe khởi hành, chạy một giờ đồng hồ, đến một toà nhà rộng. Đây là một cái rạp chiếu phim.
Con đường đã đến giờ nó phải nghỉ ngơi, khá vắng vẻ. Chỉ có rạp chiếu phim này là sáng nhất. Bên ngoài, hai chiếc xe cảnh sát màu đen đậu bên lề đường, trên đầu nhấp nháy, truyền ra tiếng réo còi đinh tai. Kinh động những nhà kế bên, mở đèn đứng từ trên lầu xuống hóng chuyện.
Bên kia đường, một hàng dài xe cấp cứu từ bệnh viện, đậu nối đuôi đợi sẵn.
Anh Hùng dừng xe lại, Chính Trực đi ra trước tiên, hắn cảm nhận được âm khí đâu đây, không lẽ xảy ra vụ gì liên quan đến ma quỷ.
Ngoài cửa, có hai đồng phục cảnh sát đứng nghiêm chỉnh, thần thái bất phàm, lâu lâu đập muỗi. Một bên, một đàn ông mặc vest độ tứ tuần nói chuyện với một ông cảnh sát bụng phệ.
Chính Trực nhìn qua nhìn lại, cẩn thận đi đến trước cửa. Bên trong, ánh sáng chụp ảnh liên tục phất lên, bên dưới có mấy người khám nghiệm tử thi.
Hắn cố rướn người vào trong, mấy chục xác người nằm xếp hàng trong sảnh, đúng là doạ người. Hắn có thể nói đã có người chết, đằng xa còn có mấy vong hồn lẩn quẩn.
"Nhóc, làm gì đó? Tránh ra!" Một anh cảnh sát dùng tay chặn lại.
Chính Trực khoác tay đi ra ngoài.
"Ổn không anh?" Thanh Hà đeo một cái túi xách nói.
"Quái sự!"
"Là sao?"
"Chuyện này không phải do con người làm, chị có cách nào liên hệ cảnh sát không?"
Thanh Hà quay về một phía, lững thững đi đến ông cảnh sát bụng phệ. "Chào sếp Minh!"
"À, chị Hà!"
"Quen sao?" Chính Trực nhìn hai người, không, ba người kia nói chuyện rất kính trọng lẫn nhau, khó hiểu nói.
Anh Hùng một bên giải thích. "Sếp Minh là đội trưởng cảnh sát khu vực này! Bên nhà cậu chị Hà nghe nói có quan hệ tốt với cảnh sát, có lẽ như vậy!"
Chính Trực à à. Lúc trước hắn chỉ biết ba mẹ Thanh Hà đều mất, cô ta ở nhà bên nội để lại. Còn việc quan hệ bên ngoại hắn không rõ lắm, hắn là bạn chứ có phải thanh tra đâu.
Thanh Hà nghiêng người quay lại, ngoắc tay.
Chính Trực và anh Hùng theo nhau đi đến, ra mắt sếp Minh bụng phệ.
"Sếp Minh, hai người này là bạn tôi, có kiến thức về tâm linh. Nhờ sếp cho họ vào!"
Sếp Minh liếc mắt qua anh Hùng. "Thật không?"
"Chào sếp Minh, bên này mới phải!" Anh Hùng nhanh chóng đẩy trách nhiệm, bảo hắn đi vào, không có hứng thú.
Sếp Minh lại liếc qua Chính Trực, khẽ giật một bên mép. "Vậy theo tôi!"
Cả bốn cùng vào, người đàn ông còn lại là chủ rạp chiếu phim. Tất cả nạn nhân đều là nhân viên trong này, họ chuẩn bị đi về thì gặp chuyện. Ông ta đang ở nhà bế con cho bú sữa, nghe thống báo đột ngột, vội ném qua cho bà vợ, cấp tốc đến hiện trường.
Chính Trực đi ngang anh cảnh sát, dùng tay kéo kéo cái mũ lưỡi trai, đi thẳng vào trong.
Hắn đi dạo quanh sảnh, chỉ nhìn thấy hơn mười linh hồn, tự nói sao ít như vậy. Hắn xuất ra một tấm linh phù, bắn đạo hồng quang, thả ra một con ếch.
Hà Mô Yêu, con ếch này không bình thường, to bằng cái nồi cơm điện, phình cái họng kêu ộp ộp. Nó đã đạt tu vi yêu linh.
Chính Trực quay trở lại hiện trường quan sát. Những người này, cơ thể có hơi teo rút, vết thương đa phần nằm ngay cổ hoặc gần đó, ở vai, ở mang tai. Chết đều không nhắm mắt.
Vết thương là bốn cái lỗ thủng ứa máu, xung quanh có vết bầm đen.
"Sếp Minh, mau hoả táng hết những cái xác này!" Chính Trực sắc mặt đại biến, chỉ tay nói.
"Em trai, đang khám nghiệm tử thi!" Sếp Minh tỏ vẻ phiền muộn đáp trả.
"Được, khám đến đâu rồi?"
Một cảnh sát khác đứng dậy thông báo. "Nạn nhân trúng độc, nghi ngờ là vết cắn của thú!"
Chính Trực gật đầu, nói tiếp. "Vậy là thú gì?"
"Cái này..."
Chính Trực quay qua sếp Lâm nói. "Tất cả đều bị cương thi cắn! Nếu không đem hoả táng, qua ngày mai mọi người cùng chung số phận!"
Cả đám cảnh sát ngây ngốc nhìn hắn. Sếp Lâm nổi da gà, ông không tin trên đời có cương thi, nhưng án mạng kỳ dị như thế này chưa từng nghe qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.