Thà cậu dằn vặt Phương Quân Dục, buông tha cho chính mình, còn hơn là dằn vặt bản thân đến sức cùng lực kiệt, đồng thời còn phải đề phòng tính toán của Phương Quân Dục.
Ánh trăng nhu hòa, Tô Vị Nhiên ngồi trên ghế, khẽ lắc cái ly trong tay. Căn phòng này so với lúc cậu rời đi thì vẫn vậy, một chút cũng không sai lệch cái gì.
Lúc trước cậu rời đi cũng không nghĩ đến chuyện sẽ quay lại. Thế nhưng, cuối cùng, cậu vẫn quay lại. Tô Vị Nhiên cười tự giễu. Thời gian cậu ở đây so với ở nhà họ Tô còn lâu hơn. Vốn tưởng rằng rời khỏi nơi này đã là kết thúc, nhưng không nghĩ đến việc sẽ có ngày còn vòng trở lại.
“Phương Quân Dục –” Tô Vị Nhiên nhắm mắt, trầm thấp thở dài một tiếng. Danh từ này thật sự là ma chướng cả đời này cậu không thoát khỏi. Bất luận cậu giãy dụa thế nào, đều tránh không thoát trái tim mình. Lý trí cùng trái tim tranh đấu, chung quy trái tim vẫn chiếm thượng phong.
Tô Vị Nhiên chậm rãi mở mắt ra. Cậu xưa nay không tin vào số mệnh, chỉ có kẻ yếu đuối mới đổ thừa nguyên nhân thất bại là do số mệnh. Nhưng mà, cho dù cậu có thể đem người người khác ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, thì cậu cũng không cách nào khống chế nổi trái tim của mình. Cậu có thể dùng lý trí đối diện với tất cả, nhưng không cách nào dúng lý trí mà đối diện với Phương Quân Dục.
Tất cả những điều này, trong lòng cậu đều rõ ràng. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vuong-gap-phuc-hac/2409656/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.