“Phương Quân Dục thân yêu, tôi nhớ anh.”
“Thiếu gia, điện thoại của ngài. Là Johnson gọi.” Cửa bị mở ra, Berton đi vào thông báo.
Tô Vị Nhiên từ trong hồ bơi đi lên, người hầu đứng nghiêm một bên cầm khăn tắm đi đến. Tô Vị Nhiên lấy khăn lau khổ thân thể xong ném lại cho người đó, rồi nhận điện thoại Berton đưa. Một người hầu khác thì đem áo tắm mặc lên người cậu.
“Nhận được tin tức rồi?” Tô Vị Nhiên lười nhát mở miệng hỏi.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Joe: “Gia tộc Tây Tư Lâm coi như đã hoàn toàn rối loạn.”
Tô Vị Nhiên phất tay với người bên cạnh, nửa nằm lên ghế, khép hờ đôi mắt: “Chuyện này không có liên quan gì đến anh. Đừng quên đây là lời hứa của anh, nếu như anh quên, tôi khắc sẽ có biện pháp nhắc cho anh nhớ.”
“Một miếng thịt lớn như vậy, em độc chiếm một mình chẳng lẽ không thấy nghẹn sao?” Joe uất giận.
Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Chỉ là một miếng thịt mà thôi, nếu tôi còn không nuốt nổi, chẳng thà tôi đem Tô gia dâng cho anh.”
Ở bên kia điện thoại, Joe trầm mặc một lúc. Hắn biết, nếu như Elvis đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào chuyện của gia tộc Tây Tư Lâm. Kỳ thực trước khi hắn gọi điện đã lường trước kết quả này. Xưa nay hắn làm việc đều không mắc sai lầm nào. Duy chỉ có Elvis là ngoại lệ. Trước khi lôi Elvis vào cuộc, hắn thật ra cũng từng nghĩ đến kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vuong-gap-phuc-hac/2409648/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.