the end hết tết rùi
————————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Hôm nay về?” Khi Tô Sùng Hoa nhận được điện thoại của Tô Vị Nhiên, trong giọng nói là kinh ngạc không thể che dấu vì tin tức tới quá đột ngột. Tô Vị Nhiên ở A thành suốt tám năm, trừ những lúc Tô gia có chuyện trọng đại, bằng không cho tới bây giờ Tô Vị Nhiên đều chưa từng chủ động trở lại C thành.
“Có cần ngạc nhiên vậy không?” Tô Vị Nhiên cười nói: “Lần trước lúc anh về, tôi cũng đã nói sẽ về mà.”
“Nhưng anh không nghĩ lại nhanh như vậy.” Tô Sùng Hoa ôn hòa nói: “Anh còn tưởng tết âm lịch cậu mới về. Cậu về có chuyện gì không?”
“Chẳng lẽ tôi không có chuyện thì không thể về?” Tô Vị Nhiên nói.
“Sao vậy chứ? Chỉ là cảm giác quá đột ngột.”
Tô Vị Nhiên cười cười: “Bởi vì tôi nhớ anh. Nhất là vụ anh còn thiếu tôi một bữa cơm.”
“Sẽ không quên.” Tô Sùng Hoa cười nói: “Mấy giờ đến?”
“Năm rưỡi.”
Sau khi Tô Vị Nhiên cúp điện thoại liền thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt không chút cảm xúc. Một lát sau, hắn bấm số Tô Lê.
“Thiếu gia.” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng Tô Lê: “Có chuyện gì không?”
“Cậu chuẩn bị một chút, một giờ sau đến sân bay.” Tô Vị Nhiên nói.
“Quay về Tô gia?” Tô Lê hỏi.
“Ừh.”
“Còn ai không?”
“Chỉ có tôi và cậu.” Tô Vị Nhiên nói.
Bên kia điện thoại, Tô Lê bật cười: “Ngài đang tính vứt bỏ Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vuong-gap-phuc-hac/2409556/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.