xong rùi nha
————–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Lúc ăn cơm, trong phòng ăn thực im lặng. Đời trước, số lần bọn họ cùng ăn cơm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phương Quân Dục trên cơ bản luôn bận rộn công việc ở Phương thị, rất ít trở về ăn cơm. Mà Tô Vị Nhiên thì lại là cùng đám thiếu gia sống mơ mơ màng màng ở “Lạc đường”.
Hai người đều thập phần có ăn ý không để cập đến cuộc gọi lúc sáng. Ăn cơm xong, Tô Vị Nhiên dùng khăn lau tay: “Anh hẳn là biết chuyện Tô Sùng Hoa và Vệ gia.”
Phương Quân Dục cười cười: “Biết. Nếu em muốn tự mình động thủ thì anh sẽ chỉ kéo Vệ gia, không đối phó hắn.”
Tô Vị Nhiên nhìn Phương Quân Dục: “Tôi không cần phần nhân tình này.”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Không phải nhân tình. Là anh tự nguyện.”
Tô Vị Nhiên không nói gì thêm, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Đối mặt với nhu tình của Phương Quân Dục, hắn vẫn theo bản năng muốn chạy trốn. Hắn sợ ôn nhu của Phương Quân Dục trong lơ đãng sẽ đánh tan phòng bị của hắn. Hắn không muốn đời này lại vì Phương Quân Dục mà sống.
Phương Quân Dục nhìn bóng lưng Tô Vị Nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết Tô Vị Nhiên đang băn khoăn gì, hắn cũng không muốn bức bách. Tô Vị Nhiên không bỏ xuống được khúc mắc đời trước, nóng vội sẽ chỉ càng đẩy hắn ra xa hơn.
Khi Phương Quân Dục đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vuong-gap-phuc-hac/2409551/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.