Trái tim Thẩm Cảnh Nhiên, chớp mắt, bỗng chốc như được dòng nước ấm bao quanh. Lần này Thẩm Cảnh Nhiên dùng sức ngắt Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng đau quá tỉnh lại, kinh hoảng bật dậy, quay đầu qua lại, hỏi.
"Sao vậy?"
"Để ba em phát hiện em ở trong phòng chị không được tốt, về phòng mình rồi ngủ tiếp."
Thẩm Cảnh Nhiên cũng ngồi dậy, mở đèn đầu giường, Lâm Thu Đồng dụi hai con mắt, suy nghĩ cũng phải, liền ngoan ngoãn bò xuống giường. Bộ dạng nghe lời lanh lợi khiến tâm Thẩm Cảnh Nhiên mềm nhũn theo, Lâm Thu Đồng dụi mắt chậm rãi đi tới cửa, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn trông theo tấm lưng cô, khóe môi nâng lên. Đến cửa, tay đã mò tới chốt, Lâm Thu Đồng lại vòng trở lại, ánh mắt vẫn lờ đờ chưa tỉnh ngủ, dường như rất mệt, cái môi trề đặt lên trán Thẩm Cảnh Nhiên một nụ hôn, làn tóc rũ xuống quét qua gò má nhồn nhột, Lâm Thu Đồng sờ sờ Thẩm Cảnh Nhiên đầu, ôn nhu nói.
"Chị cũng ngủ thêm chút nữa nhé, hưm, ngủ ngon."
Nói xong, nhân tiện tắt đèn đầu giường.
Thẩm Cảnh Nhiên một mực ngồi đó nhìn theo tới khi Lâm Thu Đồng biến mất, trái tim cũng như được đánh thức, trước giờ chưa từng nhảy lên kịch liệt như vậy. Thẩm Cảnh Nhiên không ngủ tiếp, dậy sớm liền ôm laptop vào phòng sách, cho đến khi bữa sáng được dọn lên bàn, cô mới ra ngoài. Quan Tư Thành với Lâm Thu Đồng đã ngồi trước bàn. Trước mặt Quan Tư Thành cả hai ngược lại rất quy củ, ánh mắt cũng không giao nhau, Quan Tư Thành một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vi-hoan/990758/chuong-75.html