"Đầu năm nay thì sao?"
Khang Mạc tỉnh như ruồi cất giọng, hai người mãi buôn chuyện kia giờ mới để ý có người tiến vào.
"Úi, thư ký Khang, đâu có, đâu có gì đâu, nói nhảm ấy mà."
Một người vội vàng giả ngốc.
"Rãnh rỗi tán gẫu chuyện gì vậy?"
"A, ahaha, chúng tôi nói về đồng nghiệp mới, cô ấy bản lĩnh thật."
"Tổng giám đốc cũng là con người, cũng cần ăn cơm, đồng nghiệp mới ăn cơm với tổng giám đốc đã thành chuyện không được rồi à, người ta có lòng cầu tiến thời gian ăn cơm cũng muốn học hỏi. Mấy cô nếu có bản lĩnh thật liền tranh thủ để thăng chức, tổng giám đốc cũng sẽ ăn cơm cùng các cô mỗi ngày."
Hai người kia cười hihihaha, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Khang Mạc khẳng định cũng ngưỡng mộ và ghen tỵ, chức vị thư ký của cổ không lâu nữa sẽ bị Lâm Thu Đồng uy hiếp, xem cô còn dạy đời tụi tôi đến đâu.
Thẩm Cảnh Nhiên cho rằng chẳng mấy chốc Lâm Thu Đồng sẽ chán nản, nhưng em ấy lại lấy đó làm thú vui, còn tăng thêm món canh với điểm tâm, lần nào ngồi ăn cũng ai oán.
"Nếu nấu tại chỗ được sẽ ngon hơn, chị không nên nghi ngờ tài bếp núc của em nha."
Thẩm Cảnh Nhiên vui tươi cười nói.
"Sao có thể."
Cô không biết phải cảm ơn Lâm Thu Đồng thế nào, đứa nhỏ này bỗng trở nên ngoan ngoãn chọc cô vui vẻ một phen, xem xem, tướng mạo nom cũng được tính tình thì tốt tài bếp núc cả tính nhẫn nại không thể chê vào đâu, để báo đáp, cô nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vi-hoan/990730/chuong-47.html