Mấy lão già thích nhất là chiếm tiện nghi! Lâm Thu Đồng từng bị như thế, có điều cô biết võ, sau đó còn báo thù được, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vừa nhìn liền biết chỉ có để bị thua thiệt. Lâm Thu Đồng vừa nghĩ tới đây liền thấy sốt ruột, đi mặc quần áo, mang giầy, chặn một chiếc taxi lại, ở trên xe, Lâm Thu Đồng phiền não kéo mái tóc còn ướt nhẹp của mình, Quan Tư Thành cơ bản chẳng bảo vệ tốt cho Thẩm Cảnh Nhiên gì cả!
Điện thoại Thẩm Cảnh Nhiên reo lên rất nhiều, nhưng cô không mang trên người, đợi đến khi cô cầm di động lên, thấy người gọi tới, có chút ngạc nhiên.
"A lô."
"Thẩm Cảnh Nhiên, cô đang ở đâu vậy?"
Vẫn giọng nói đó giờ của Lâm Thu Đồng, thậm chí còn hơi hung dữ hơn, đứa nhỏ này cứ như có trút giận đến đâu, xã tức đến mấy đối với cô cũng chẳng thấy đủ.
"Cô có việc gì vậy?"
Thẩm Cảnh Nhiên nhàn nhạt hỏi, Lâm Thu Đồng cố nén khó chịu.
"Cô rốt cuộc đang ở đâu?"
Nghe giọng cổ, hình như Thẩm Cảnh Nhiên đang say.
"Nói chuyện đi chứ!"
Lâm Thu Đồng đợi hết nửa buổi cũng không có được câu trả lời, mất hết kiên nhẫn.
"Chỗ cô đang ở, bộ không thể nói được à? Cô cũng đâu phải đang làm chuyện không muốn người ta biết!"
"..."
Thẩm Cảnh Nhiên không nói lại, chỉ nhẹ giọng nói.
"Nếu cô không có việc gì thì tôi cúp máy."
"Thẩm Cảnh Nhiên! Cô đúng không biết phân phải trái gì cả!"
Lâm Thu Đồng phát giác, mình mặt nóng dán vào mông lạnh, giận đến mức trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vi-hoan/990702/chuong-19.html