"30 vạn lượng!"
Thanh âm Mạn Duẫn thanh thúy, ở bên trong đám người nhộn nhịp giống như giọng ca của Hoàng Oanh, thanh âm hết sức dễ nghe.
Mọi người khẽ sửng sốt một hồi, mới phát hiện người kêu giá chính là một đứa bé!
"một đứa bé xem náo nhiệt cái gì, có mang theo bạc sao? 33 vạn lượng." Bên phải phía dưới là một giọng già nua, lão già tuổi chừng năm sáu chục, vuốt râu nhạo báng.
Mọi người xem như là chuyện cười nhìn Mạn Duẫn một cái, sau đó lại tranh nhau hét giá.
"Chu Dương, trên người ngươi có mang theo bạc không?" Mạn Duẫn lấy tay giật giật tóc của Chu Dương.
"Có đem theo một ít, lúc nãy mua đồ chơi cho Tiểu Quận Chúa vẫn chưa dùng đến bao nhiêu"
hắn không có việc gì, làm sao lại mang theo vài chục vạn lượng ở trên người? Cho dù có, cũng không thể để cho Tiểu Quận Chúa tiêu xài như vậy.
"Vậy bây giờ ngươi hồi cung lấy bạc cho ta đi." Mạn Duẫn cười như không cười nhìn chằm chằm ngực Chu Dương.
"không được! Thuộc hạ không thể để Tiểu Quận Chúa một người ở loại địa phương này." Nếu Chu Dương đi, Tiểu Quận Chúa vừa không có năng lực tự vệ, bị người xấu bắt được thì làm sao bây giờ.
Chu Dương lắc đầu một cái, kiên quyết không thể rời đi Tiểu Quận Chúa nửa bước.
Bị ánh mắt của Mạn Duẫn nhìn chăm chú đến thở không nổi, Chu Dương cuối cùng đem bàn tay thò vào túi áo trước ngực, móc ra một xấp ngân phiếu.
"Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3168143/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.