Chương trước
Chương sau
Nhảy xuống khỏi vòng ôm của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cười cười nhặt xiêm áo trên đất lên, vò thành một cục ôm vào trong ngực, từ trong xiêm áo toát ra mùi thơm nồng đậm khiến Mạn Duẫn không nhịn được hắt hơi một cái. Nàng ghét nhất nữ nhân phun những thứ mùi thơm này, luôn làm cho người ta cảm thấy không khí thật nặng nề.

Mạn Duẫn đến gần giường lớn, ném toàn bộ xiêm áo lên trên người Thất công chúa, vừa vặn che kín hai vú cao ngất của nàng ta. Tịch Mận Sầm cùng Mạn Duẫn cực kỳ ăn ý, Mạn Duẫn vừa mới ném xong y phục, Tịch Mân Sầm liền rat ay bắt lấy bả vai Thất công chúa, khiêng nàng ta lên lung. Tung người một cái, nhảy xuyên qua cửa sổ ra ngoài.

Thất công chúa vừa định hét chói tai nhưng một khối vải đỏ nháy mắt đã ngăn miệng của nàng ta lại, hạ mắt nhìn xuống, miếng vải đỏ này chính là miếng yến uyên ương của nàng ta.

Bùm ! Chỉ trong chớp mắt, Thất công chúa đã bị vứt ra ngoài. Phụ vương không có một tia thương hương tiếc ngọc nào, đọng tác tự nhiên mà dứt khoát!

Mạn Duẫn dựa vào cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Phụ vương đứng ở trên tường hành cung, cầm lấy bộ y phục trong tay ném xuống một cách ghét bỏ, sau đó cũng không quay đầu lại mà vận khởi khinh công, chỉ trong một hơi là đã nhảy trở về bên trong phòng.

“Bọn họ tới “ Hai chân vừa chạm đất, Tịch Mân Sầm nói.

Bọn họ là ai, không cần đoán cũng biết là đám người Nam Trụ Hoàng. Bọn họ không dám cứng rắn đối kháng ngay mặt với phụ vương, chỉ có thể dùng ám chiêu. Nếu phụ vương không kháng cự nổi sự dụ hoặc của sắc đẹp, như vậy người thua chính là phụ vương.

Hai người đứng sau cửa phòng tập trung nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân không có xông vào Nhật Phi Uyển mà dừng lại ở bên ngoài. Từ sau cửa mà Mạn Duẫn còn có thể nghe được Sử Minh Phi đang tức giận mắng mỏ, còn có tiếng một số đại thần không ngừng trách mắng Thất công chúa không biết liêm sỉ.

“Đi ra nhìn một chút đi” Động tĩnh bên ngoài rất lớn, nếu Tịch Mân Sầm không ra mặt, ngược lại sẽ khiến cho mọi người hoài nghi

Mạn Duẫn cũng muốn biết Sử Minh Phi rốt cuộc sẽ xử lý thế nào mới bình ổn được trân phân tranh lần này.

Mới ra khỏi Nhật Phi Uyển, con đường giữa hai cánh thành cung đã đầy chật người đứng. Tướng mạo phụ vương cao lớn, đứng giữa đám người rất dễ thấy, một số đại thần thấy hắn ra liền lập tức hành lễ. Khi bọn họ xoay người, Mạn Duẫn liền nhìn quét qua cảnh tượng trước mắt.

Thất công chúa quần áo xốc xếch té ở trên người một thị vệ của Nam Trụ, tư thế như giữa lúc nam nữ đang giao hoan… nữ trên nam dưới. Mọi người ai cũng tin mắt mình đã thấy đủ mọi chuyện trên đời, thế mà nhìn cảnh tượng này vào thời điểm này, ai trong lòng cũng đều có suy đoán riêng cho mình.

Dám ở bên cạnh đại lộ mà làm loại chuyện này thật là mất hết thể diện hoàng gia. Những đại thần tiến đến đây không chỉ có của Nam Trụ quốc, mà còn có một ít sứ giả nước khac.

Thì ra mới vừa rồi lúc Tich Mân Sầm ném Thất công chúa, tốt vía thế nào lại ném trúng vào thị vệ đang tuần tran. Cảm thấy sao mà mọi chuyện lại trùng hợp đến thế. Thất công chúa khóc đến lê hoa đái vũ, thân thể cuộn chặt run rẩy, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người.

Sử Minh Phi cũng không ngờ rằng hắn còn chưa vào tới Nhật Phi Uyển thì đã gặp cảnh tượng này, cả khuôn mặt giống như bị bôi bồ hóng, đen thùi lụi. Nắm đấm giấu trong Long bào xiết chặt . Ngược lại với hắn, toàn thân Tịch Mân Sầm bình tĩnh như mây bay phiêu du, trong mắt không có chút gì vui hay giận, biểu hiện ra ngoài giống như vừa mới biết chuyện.

Chẳng lẽ mình thật sự đấu không lại hắn sao? Sử Minh Phi thầm nghĩ, gân xanh nổi đầy trên tay.

“Thất công chúa không coi trọng lễ pháp hoàng gia, kể từ hôm nay phế bỏ danh hiệu công chúa xuống làm thứ dân, cả đời không được quay lại tái nhập hoàng gia “ Trừng phạt thế này đã là nhẹ tay rồi.

Làm việc bất lợi, giữ lại bên cạnh cũng vô ích, còn không bằng đẩy ngươi ra xa khỏi hoàng cung.

Thất công chúa đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng lên “ Hoàng huynh…Sao người có thể vô tình đến như vậy! “

Ai đã tuyên nàng vào Ngự thư phòng, hạ lệnh nàng phải làm chuyện này ? Giờ chuyện thất bại, liền biến mình thành con tốt thí để hy sinh chẳng thèm quan tâm sao ?

Bọn họ là huynh muội mà !

“ Ngươi làm chuyện hạ tiện như vậy, còn dám nói trẫm vô tình sao ? “ Sắc mặt Sử Minh Phi không hề thay đổi, lời nói đầy vô tình giống như châm ghim vào tim Thất công chúa.

Sứ giả các nước đang chằm chằm nhìn, ngươi làm việc bất lợi thì thôi, lần này ngay cả thể diện hoàng gia cũng đánh mất. Nếu không ra lênh trừng phạt như vậy, trẫm làm thế nào thu phục đại chúng.

Trong lòng trách cứ Thất công chúa sao không thấy rõ tình thế lúc này, cho dù cách chức nàng xuất cung, nhưng mình vẫn còn có thể bảo vệ một đời phồn hoa cho nàng mà.

Nếu thật sự vạch mặt ở chỗ này thì chẳng có gì lợi đối với bất cứ người nào.

Nhưng Thất công chúa lại một lòng quan tâm tới danh hiệu “ Công Chúa “ của nàng ta, vai không thể gánh, đầu không thể ngẩng cao, nếu hoàng huynh cách chức nàng xuất cung, chính là bức nàng đến đường cùng.

Cảm thấy y phục che kín bộ vị quan trọng, Thất công chúa đi tới hướng Sử Minh Phi, nước mắt rơi xuống tí tách “ Hoàng huynh, rõ ràng là ngươi hạ lệnh cho Tây Cần…”

Thật là nữ nhân ngu đần ! Ánh mắt Sử Minh Phi biến đổi, tia ác độc lóe lên rồi mất hút, rút soạt kiếm của thị vệ ra, không đợi Thất công chúa nói hoàn câu đã cặt đứt cổ họng của nàng.

Thất công chúa không ngờ Sử Minh Phi sẽ giơ kiếm ngay trước mặt chúng đại thần, kinh hồn tán đản nhìn chằm chằm Sử Minh Phi. Một câu còn chưa trọn, đã ngắc ngứ nghẹn ở cổ họng.

Máu tươi phun mạnh vào tường thành cung, từng giọt máu như huyết châu chảy xuống dọc theo vách tường, giống như một bức tranh thủ mặc hoa lệ.

Các vị đại thần bị hành động này làm kinh hoảng đến biến sắc, sợ đến nỗi thân thể run rẩy muốn khụy xuống, trơ mắt nhìn Thất công chúa vô lực ngã xuống nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.

“Thất công chúa không biết tỉnh ngộ, khiến mọi người thấy mà chê cười.” Cứ như vừa mới bị hắn chém chết không phải là muội muội ruột của hắn vậy, Sử Minh Phi vừa nói vừa lau máu tươi bắn vào trên tay.

Sử Minh Phi quyết đoán lấy đầu khiến mọi người chấn động, trong khoảng thời gian này không có một ai dám phát ra âm thanh.

Làm hoàng đế, tốt nhất phải là kẻ vô tình. Một kiếm vung lên giết đi người thân, chúng đại thần cảm thấy không có gì là không ổn, ngược lại sẽ càng thêm tin phục Sử Minh Phi. Dù sao Thất công chúa quần áo không đủ che thân, hành động không kiềm chế, mọi người ai cũng đã tận mắt nhìn thấy. Khi còn sống cũng đã hết đường chối cãi, giờ chết đi càng không người đối chứng.

Không ai để ý đến chuyện Thất công chúa chết đi, càng không có chuyện ai đó bất bình dùm nàng. Tất cả mọi người đều chỉ biết tung hô Sử Minh Phi đã làm đúng, quân pháp bất vị thân mà thôi.

Vị này tiếp đây sẽ là Hoàng đế, cho dù hắn làm sai cũng không có ai dám đứng ra chống đối. Bọn họ chỉ muốn nịnh bợ cho thật tốt, dù sao Nam Trụ quốc chỉ thua dưới Phong Yến quốc mà thôi.

“ Không có quấy rầy giấc ngủ của Cửu vương gia chứ ? “ Sử Minh Phi quay mặt ngó Tịch Mân Sầm, trong mắt lưu chuyển ánh sáng thâm sâu.

Tịch Mân Sầm nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói ra vẫn lạnh như trước, “ Sao gọi là quấy rầy bổn vương được ? Khó được dịp nhìn thấy một màn kịch hay như vậy “.

Lời này có rất nhiều tầng hàm nghĩa, nhưng Sử Minh Phi cũng nắm được đôi phần. Đứng thật là kịch hay, nhưng tuồng diễn này hình như đã sớm bị hắn nhìn thấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.