Edit: Kuto Béo
Lẩn giữa đám cây cối chạy vài canh giờ, mấy người bọn họ không hề buông lỏng một khắc nào, đến lúc đói bụng thì hái một chút trái cây rừng để ăn tạm cho đầy bụng.
Trái cây vừa chua vừa chát rất khó ăn, Lưu đại nhân vừa mới cắn được một miếng đã thấy chua đến nỗi muốn rớt cả hàm răng.
Mà quay qua nhìn một Mạn Duẫn chỉ mới tám tuổi cứ cắn từng miếng từng miếng một, mày cũng không nhíu mặt cũng không nhăn lấy một cái.
Bốn vị đại thần hơi đỏ mặt, suốt khoảng thời gian mấy canh giờ này, biểu hiện của đứa bé này so ra bình tĩnh hơn bọn hắn nhiều. Sống đến từng tuổi này mà còn không thong dong bằng một đứa bé như thế, vị tiểu Quận Chúa này xem ra thật là khó lường đấy.
Ấn tượng trong lòng đối với vị chủ nhân nhỏ này đã từ từ thay đổi. Có lẽ Vương Gia thương đứa nhỏ này là bởi vì nàng có chỗ hơn người.
Gió thổi qua, từ trong rừng cây phát ra tiếng xàn xạt là lạ. Lỗ tai Tịch Mân Sầm thật bén nhạy, vừa nghe thấy vậy liền quay nhìn về phía sau.
Tiếng lao xao càng lúc càng đến gần, giờ thì ngay cả Chu Phi Chu Dương cũng đã nghe thấy tiếng động, thần sắc hiện rõ vẻ hoảng hốt.
Mạn Duẫn quay đầu lại nhìn rừng cây phía sau, nhưng bởi vì cách khá xa nên không nhìn thấy được ánh lửa, chỉ có thể nhìn thấy khói dầy đặc cuồn cuộn bay lên bầu trời xanh trong phía trên.
Rốt cuộc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3168111/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.