Sáng sớm hôm sau đã có không ít sứ giả các nước đứng nhốn nháo bên ngoài ngự thư phòng. Chuyện ám sát trên Thái Thất Sơn hôm qua đã truyền đến đầy tai sứ giả các nước, lúc này họ đều cương quyết yêu cầu gặp cho bằng được Sử Minh Phi, muốn hắn phải có câu trả lời thỏa đáng.
Tịch Mân Sầm mới vừa ôm đứa bé tiến đến thì lập tức bị đám sứ giả chen chúc bao quanh.
Trong nguyên đoàn sứ giả đi đến Thái Thất Sơn để dự lễ nghênh đón mặt trời mọc thì chỉ có mấy người thuộc nhóm Tịch Mân Sầm là còn sống. Mà Nam Trụ quốc thì ngược lại, trừ mười mấy đại thần tử vong thì tất cả đều còn hoàn hoàn hảo hảo mà đứng ở chỗ này. nói không tức giận thì tuyệt đối là nói dối. không chừng lần này bị ám sát là do chính tay Nam Trụ quốc bày ra.
“Cửu vương gia, ngài có thể kể lại tình hình hôm qua một lần nữa cho chúng thần biết hay không.” một vị sứ giả nước ngoài xông tới, chận đường đi của Tịch Mân Sầm. Cũng không thể trách hắn nóng vội làm chuyện thất thố như thế, đoàn sứ giả nước hắn lần này đi sứ Nam Trụ thì trừ hắn ở lại hoàng cung nên sống sót, còn toàn bộ những người khác đều táng mạng tại Thái Thất Sơn. Nếu trở về nước, hắn phải giải thích với Hoàng Thượng như thế nào cho công bằng đây.
Tịch Mân Sầm mắt lạnh liếc bọn họ một cái, “Chuyện này các ngươi không cần nhúng tay, Bổn vương tin chính Nam Trụ Hoàng sẽ tự cho chúng ta một cái công đạo. Nếu hắn...” Câu cuối không nói ra mà được kéo dài một cách ý vị, nhưng ai cũng biết ẩn ý phía trong tuyệt đối không phải là lời tốt đẹp gì.
Mọi người đồng loạt ngậm miệng, tiễn Tịch Mân Sầm tiến vào Ngự Thư Phòng. Bị đánh lén không phải chỉ mình quốc gia bọn họ, mà còn có cả Cửu vương gia ở trong đó. Tính tình coi kẻ ác như kẻ thù của Cửu vương gia, các quốc gia khác xung quanh đều biết. Ví dụ như mới mấy năm trước, Bồi Du quốc phái người ám sát Cửu vương gia, cuối cùng kết quả nhận được là cả nước diệt vong. Nếu lần này thật sự là do Nam Trụ Quốc an bài việc ám sát, không cần bọn họ ra mặt làm gì, Cửu vương gia sẽ là người đầu tiên dẫn binh chinh phạt.
Từ sáng sớm, Sử Minh Phi đã căn dặn, hôm nay trừ Cửu vương gia ra thì hắn sẽ không gặp bất cứ một ai. Thái giám thấy Cửu vương gia đi về phía bên này thì lập tức mở cửa chính cho hắn vào.
Bên trong ngự thư phòng, vung vãi đầy khắp mặt đất là những mảnh vụn của bình hoa và tấu chương phân tán khắp nơi. Bên trên đống hổ lốn đó vương đầy đất cát, có thể thấy được tâm trạng của Sử Minh Phi lúc này khó chịu đến cỡ nào.
Tịch Mân Sầm thản nhiên bước tránh những mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất, đi tới trước thư án. Mạn Duẫn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, hí mắt ra nhìn.
Ngọc quan trên đầu Sử Minh Phi không biết đã bị ném đi nơi nào, tóc tai tán loạn. Chỉ mới một đêm không thấy mà hắn đã tiều tụy rất nhiều.
trên mặt thư án là nhiều bầu rượu ngã nghiêng ngã ngửa, đoán chừng hắn đã nốc rượu đến say suốt đêm thôi.
“Nam Trụ Hoàng.” Tịch Mân Sầm lên tiếng trước.
Sử Minh Phi chậm rãi ngẩng đầu, hé một nụ cười bất đắc dĩ, “Cửu vương gia tới rồi à.”
“Chúng ta nên đàm luận chuyện chánh sự thôi.” Tịch Mân Sầm tìm một ghế dựa tương đối sạch sẽ, ngồi xuống.
Mạn Duẫn lập tức nhảy xuống đùi hắn, dãn cái lưng mỏi nhừ. Đêm qua, mãi cho đến hừng đông Mạn Duẫn mới miễn cưỡng nhắm mắt ngủ được. Nhưng vừa mơ màng vào giấc ngủ thì đã nghe thấy tiếng trở mình đứng dậy của phụ vương. Nàng biết phụ vương muốn đi gặp Sử Minh Phi để thảo luận nên lập tức kéo lấy vạt áo của hắn, ý nói nàng cũng muốn đi nữa.
Tịch Mân Sầm không lay chuyển được ý nàng nên đành phải ôm đứa bé còn chưa tỉnh ngủ tới gặp Sử Minh Phi.
“Cửu vương gia, như ngươi chứng kiến rồi đấy, Trẫm vừa hồi cung thì đã lập tức sai người đi thăm dò xem mấy tháng qua Vi thống lĩnh giao tiếp với những ai. Còn phái ra mấy người đi tra khảo lại ghi chép những ai ra vào Kiền Thành. Nhưng... chả thu hoạch được gì.” Sử Minh Phi đêm qua không hề chợp mắt nên bọng mắt đã xuất hiện quầng thâm.
Vi thống lĩnh trước khi chết đã từng nói... một thần không hầu hạ hai chủ. Rất dễ nhận thấy, chủ tử của hắn không phải là Sử Minh Phi. Triều đình có gian tế lẫn vào thế mà Sử Minh Phi lại không hề biết gì cả! Hoàng Đế này thật không xứng với chức danh của mình.
“Tiếp theo Nam Trụ Hoàng định làm thế nào? Nếu không tìm ra chủ mưu của việc ám sát trên Thái Thất Sơn lần này, chắc ngươi nên ngẫm lại xem phải đối mặt thế nào với chúng quốc.” Tịch Mân Sầm nói một cách bình tĩnh, mắt chằm chằm nhìn vào hình bóng của Mạn Duẫn đang đi dạo lung tung quanh phòng.
Mạn Duẫn lần đầu vào Ngự Thư Phòng, đông ngó ngó, tây xem xem, có vẻ rất hứng thú.
Sử Minh Phi run rẩy đứng lên, thân thể lắc lư mấy cái, có vẻ không ổn.
“Trẫm nhất định sẽ tìm ra hung thủ đứng sau màn cho bằng được!” Sử Minh Phi kiên định thấp giọng thề, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mân Sầm. Sau đó lại có vẻ hơi lo ngại nhìn sang Mạn Duẫn, bởi dù sao Mạn Duẫn mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, có một số chuyện triều chính tốt nhất là không nên biết.
Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, “Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, Duẫn nhi rất kín miệng.”
Đương nhiên hắn biết Sử Minh Phi lo lắng cái gì, nhưng Duẫn nhi... tin được. Hơn nữa, đừng thấy Mạn Duẫn mới tám tuổi mà khinh thường, đôi lúc nàng còn đáng tin hơn một số người trưởng thành khác.
Sử Minh Phi biết Tịch Mân Sầm cưng chiều nữ nhi, nhưng không ngờ ngay cả chuyện triều chính mà hắn cũng không dối gạt nàng.
Nếu Cửu vương gia đã nói như thế, dĩ nhiên hắn không dám phản đối.
“Việc thương nghị lần trước...” Sắc mặt Sử Minh Phi đầy vẻ khó xử, ánh mắt ảm đạm, miệng cứ hết há ra rồi lại ngậm lại, sau vài lần như thế mới nói được: “Lần trước phá hư chuyện thương nghị giữa hai nước cũng là vì Trẫm có nguyên nhân bất đắc dĩ.”
Sử Minh Phi tay nắm thành quyền siết chặt lại, tựa hồ như muốn bóp nát cả xương tay.
Sử Minh không nhắc tới chuyện này thì không sao, nhưng hễ đã nhắc tới thì con ngươi của Tịch Mân Sầm nhanh chóng kết băng. Tay đang gõ bàn khựng lại một chút, rồi hắn nói: “Ý Nam Trụ Hoàng là nói đến chuyện lần trước dẫn Duẫn nhi đi Hoa Liễu Nhai?”
Nếu không phải vì lo lắng cho Duẫn nhi, làm sao Tịch Mân Sầm lại có thể bỏ xuống một thương nghị quan trọng như vậy mà tức giận đi đến Hoa Liễu Nhai để bắt người! rõ ràng là Sử Minh Phi đã tính toán hắn!
Sử Minh Phi bị Cửu vương gia dùng cặp mắt như băng nhìn, phát lạnh đến cứng đờ.
“Cửu vương gia, ngài nghe Trẫm giải thích trước đã. Lần trước là lỗi của Trẫm, nếu Trẫm không cố ý phá hư, Nam Trụ quốc đã sớm trở thành nước phụ thuộc của Phong Yến quốc rồi.”
Đúng vậy, nội dung cuộc thương nghị lần trước chính là Nam Trụ quốc chính thức quy phục Phong Yến quốc. Đây cũng là chuyện mà Sử Minh Phi trước lúc lên ngôi đã đồng ý với Tịch Mân Sầm. Lần này Tịch Mân Sầm cùng đi với Mạn Duẫn đến Nam Trụ cũng là vì đã đến lúc thực hiện cam kết!
Thanh âm gõ bàn lại vang lên, Tịch Mân Sầm đã bình phục cảm xúc của mình.
“thật không dám đấu diếm...” Sử Minh Phi bước tới phía trước vài bước, “Mặc dù Trẫm lên ngôi, nhưng Ngọc Tỷ và Hổ Phù truyền quốc... căn bản là chưa vào tay Trẫm!”
không có Ngọc Tỷ và Hổ Phù Truyền Quốc nghĩa là không có thực quyền! Chức vị Hoàng Đế này hóa ra cũng chỉ là hữu danh vô thực. Nếu lần trước hắn không cố ý phá hư cuộc thương nghị thì chuyện này đã bị bại lộ ngay lúc đó!
Tịch Mân Sầm cả kinh, ánh mắt sắc bén bắn về phía Sử Minh Phi, “Lời ngươi nói là thật?”
Mạn Duẫn cũng nghe được câu này, đồng thời quay sang nhìn chăm chú vào Sử Minh Phi.
Trong mắt hai người thể hiện sự nghi ngờ không hề dấu giếm.
Sử Minh phi nói: “Chuyện lớn thế này Trẫm còn lừa gạt các ngươi sao?”
“Hai tháng trước, Trẫm mới vừa hồi cung chưa được một ngày thì Thái y đã vội vã tuyên bố bệnh tình Hoàng Thượng trở nên nguy kịch. Trẫm vội vàng chạy tới tẩm cung của phụ hoàng, ngài vừa nói xong chuyện truyền ngôi cho Trẫm thì liền đoạn khí.” Hoàn toàn không giao Ngọc Tỷ và Hổ Phù cho hắn!
Hai tháng qua, hắn đã lật tung tẩm cung của phụ hoàng, nhưng vẫn không tìm được hai món đồ này.
“Trẫm, Sử Minh Phi, xưa nay hễ nói là giữ lời, việc Trẫm đã đồng ý với Cửu vương gia thì nhất định sẽ thực hiện.” Dĩ nhiên, đây là tình thế bức bách.
Nếu không xảy ra chuyện ở Thái Thất Sơn, có lẽ hắn còn có thể cố gắng nghĩ ra mọi biện pháp để tránh không thực hiện giao ước này.
“Nam Trụ Hoàng tính toán thật tốt quá nhỉ!” Tịch Mân Sầm đứng lên, đôi mắt sáng rực mang đầy quyền uy nhìn thẳng vào Sử Minh Phi đầy áp lực.
Chính mình không có bản lĩnh giải quyết thế cục rối rắm lúc này liền đẩy phắt sang cho hắn!
Sứ giả các nước đang ở bên ngoài giống y như hổ rình mồi. Sử Minh Phi đang tự đánh cuộc, thay vì bị những quốc gia khác xâu xé, còn không bằng thực hiện cam kết quy phục Phong Yến quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]