Tịch Mân Sầm gợi lên một tia cười lạnh, đôi mắt như hàn băng nhìn thẳng vào kẻ kia, “Vì sao bổn Vương phải nói cho ngươi?”
Năm đó người nhẫn tâm phái người đuổi giết Thẩm Đậu, là hắn. Nay người bày ra một vẻ tình thâm chân thành, cũng là hắn. Tịch Mân Sầm tỏ vẻ khinh thường đối với thái độ tiền hậu bất nhất này của hắn.
Sử Lương Sanh lại ngẩng đầu lên, đôi mắt vì cừu hận mà đã hơi đỏ ửng, “Ta biết mà, Cửu vương gia xưa nay lạnh như băng, đã muốn đóng băng luôn cả linh hồn, sao có thể nhiều chuyện mà quan tâm nhàn sự của người khác? Ân oán mấy năm trước chúng ta có phải cũng nên kết thúc tại đây luôn hay không?”
Những kẻ cưỡi mấy con tuấn mã đi đàng sau Sử Lương Sanh cũng lần lượt xuống ngựa, đứng ở hai bên trái phải của hắn, người nào người nấy nhìn xấp xỉ khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ hung mãnh, thân mình cao lớn, khiến cho người ta nhìn thấy đã phát sợ mà không dám nhìn lần thứ hai, nhưng phản ứng này chỉ giới hạn cho những người thường mà thôi.
Bốn người này đúng là tâm phúc của Sử Lương Sanh, lần lượt tên là Lâm Thiên, Lưu Lôi, Triệu Địa, Tần Hỏa, hợp lại thành “Thiên lôi địa hỏa” vang danh bốn phương. Võ công của bốn người này bổ xung cho nhau, vô cùng cao. Chu Phi Chu Dương thấy bốn người này thì đồng loạt tỏ vẻ cảnh giác cao độ. Trận chiến hôm nay xem ra không thể tránh được rồi.
Tiếng chuông cảnh báo réo vang trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3168087/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.