lúc sau, Tịch Mân Sầm liếc xéo mắt, nói bằng giọng lạnh như băng: “Sử Lương Sanh đã từng là Hoàng đế của Nam Trụ quốc, nếu chuyện trên Thái Thất Sơn truyền ra, Nam Trụ quốc đảm bảo sẽ dữ nhiều lành ít. Bổn Vương không muốn làm lớn chuyện này ra, chỉ cần Thái Hậu giao Ngọc Lộ Cao ra, bổn Vương sẽ giữ kím bí mật này. Bằng không, lỡ một ngày nào đó bổn Vương không kín miệng mà buột miệng lộ ra, thì...”
Hoàng Thái hậu cảm thấy ngực biến lạnh rồi dần dần lan khắp toàn thân... Ngón tay nắm chặt lấy cạnh bàn, các đốt ngón tay trắng bệch.
Thân là Hoàng Thái hậu của Nam Trụ quốc, bà phải vì Nam Trụ quốc mà suy nghĩ. không thể vì một lọ Hoa Ngọc Lộ mà đẩy Nam Trụ vào vòng tai nạn được.
“Bản cung đưa!” Hoàng Thái hậu cắn môi, ủ rũ lắc đầu.
Ba chữ này lập tức làm cho Tịch Mân Sầm hài lòng.
Hoàng Thái hậu đi vào trong nội thất, chốc lát đã quay ra, trong tay có thêm một cái rương nhỏ. Mở rương nhỏ lên, Hoàng Thái hậu lấy ra lọ Hoa Ngọc Lộ mà bà quý trọng cả đời.
“Bản cung có một yêu cầu quá đáng.” Bà ngẩng đầu nhìn Tịch Mân Sầm.
“Sau khi Vương gia dùng hết thuốc dán bên trong, thỉnh trả cái chai cho bổn cung.” Bà giao rương nhỏ cho Tịch Mân Sầm, trong mắt nồng đậm vẻ luyến tiếc.
Tịch Mân Sầm không trả lời, nhưng Mạn Duẫn trong lòng hắn lúc này lại hé mắt, mở miệng nói: “Bản Quận chúa đáp ứng ngài, sau khi dùng xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3168083/quyen-1-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.