Đám nha dịch càng lúc càng tức giận, “Cái gì hái hoa tặc! Vương cô nương đừng ăn nói bừa bãi. Ta khuyên ngươi mau giao ra Tô công tử đi. Đó là đại cữu tử của Tri phủ chúng ta, không phải một cô nương như ngươi có thể đắc tội.”
Thanh âm của nha dịch rất lớn, lại rống ra như thế nên tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy rành mạch.
Mạn Duẫn không giận mà lại cười: “Vậy sao? Ta vốn tưởng Tri phủ Tê thành là một quan tốt hai tay sạch sẽ chứ, không ngờ cũng là loại cẩu quan ỷ thế hiếp người, khắp nơi ức hiếp lương dân.”
Tục ngữ nói, dân không cùng quan đấu. Mọi người thấy Mạn Duẫn lớn mật dám mắng Tri phủ như vậy, ai nấy đều há hốc miệng. Họ đều là dân bản địa Tê thành, dù gì đều phải nể mặt quan phủ. Tóm lại, bọn họ lựa chọn sai lầm rồi. Mỹ nhân đẹp thì đẹp thật, nhưng vì thế mà chết thì rất không đáng giá. Nhưng dù không giúp Mạn Duẫn nói chuyện, nhưng ai nấy đều dùng ánh mắt lên án mà nhìn chằm chằm vào đám nha dịch.
Nha dịch bị đám đông nhìn trừng trừng thì sợ nổi da gà. Bọn chúng ngang ngược ở Tê thành quen rồi, rất ít khi nào gặp quần chúng phản kháng. Dám lớn tiếng mắng Tri phủ như Mạn Duẫn chúng lần đầu tiên gặp phải. Nhưng nghĩ đối phương chỉ là một nha đầu mạnh miệng thế thôi nên bọn nha dịch không hề sợ hãi, trong lòng nghĩ, nhất định phải giáo huấn nha đầu này một chút.
“Dám nhục mạ Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3167970/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.