Trong sạch? Tịch Mân Sầm nhìn sang Mạn Duẫn đầy thâm ý, khóe miệng nhẹ cong lên một chút, dường như nhớ lại việc gì rất tốt đẹp.
Mạn Duẫn cảm thấy lưng phát lạnh, nhìn sang thì thấy Phụ Vương đang như cười như không nhìn nàng.
Ngẫm lại lời nàng vừa mới nói xong, hai má Mạn Duẫn chợt đỏ ửng lên.
Tịch Mân Sầm đột nhiên nghiêng người sang, kề đầu vào sát tai nàng, “Duẫn nhi, trong sạch của ngươi không phải đã cho Phụ Vương từ lâu rồi sao?”
Thanh âm cực nhỏ, chỉ quanh quẩn ở giữa hai người. Hơi thở của Phụ Vương thật vững vàng, dù giọng nói vẫn lạnh băng như trước nhưng Mạn Duẫn vẫn có thể nghe ra một tia đùa giỡn trong đó.
Quả nhiên, nói sai, là rất nguy hiểm.
“Phụ Vương...” Mạn Duẫn hơi hổn hển quát lên.
Động tác thật nhỏ giữa hai người, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là Cửu Vương gia đang nói nhỏ với tiểu Quận chúa điều gì đó. Mà nội dung, đại đa số bọn họ đều đoán, là về chuyện của Tô Kỳ.
Mọi người bị động tác này của hai người khiến cho hoảng sợ tới mức trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, bên thái dương của Ngô Lệnh Bằng từng giọt mồ hôi lớn ròng ròng chảy xuống. Bởi vì tại Tê thành thì chức quan của hắn lớn nhất, rất ít khi nào phải quỳ xuống. Giờ phải quỳ lâu như vậy nên đầu gối đã phát đau. Nhưng Cửu Vương gia không kêu hắn đứng lên, hắn làm sao dám động đậy?
Càng nghĩ đến tiểu tử Tô Kỳ kia, Ngô Lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3167968/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.