Hai má Mạn Duẫn đỏ lên, nhỏ giọng thì thầm: “Ta có đoán được là Chu Dương sẽ mấy ngụm uống sạch đâu.”
Rượu ngon cần chậm rãi nhấm nháp mới có thể thưởng thức được mùi vị trong đó. Tuy trong Hoàng cung Lăng Vân túy không được xem là rượu ngon hiếm có, nhưng ở dân gian nó lại là một trong những loại rượu ngon hạng nhất. Nào có ai uống rượu mà chỉ cần mấy ngụm thì đã uống xong một bụng?
Nhớ tới dáng vẻ của Chu Dương lúc này, Mạn Duẫn lại muốn phì cười.
Tịch Mân Sầm cau mày kiếm, thấy Mạn Duẫn vì chuyện của người khác mà vui cười thì trong lòng nổi lên ý lạnh. Có phải hắn quá dung túng cho Mạn Duẫn và Chu Dương thân cận quá hay không?
Sát ý nổi lên trong mắt khi chạm đến nụ cười sáng rỡ của Mạn Duẫn thì lập tức tắt ngúm. Hừm, xem ra sau này cần phải giáo huấn lại bé con một chút mới được, nếu đã trở thành nữ nhân của hắn thì phải lập tức rời xa các nam tử khác. Nếu không nghe giáo huấn thì lúc đó hắn đành phải áp dụng biện pháp trừng phạt của chính mình.
“Cửu Vương gia, mời đi bên này.” Ngô Lệnh Bằng lưu lại phía sau phân phó hạ nhân thu thập bàn tiệc, xong liền đuổi theo, dẫn mấy người đi về phía phòng khách nơi hậu viện để nghỉ ngơi.
hắn đã sớm nghe nói về tính thích sạch sẽ của Cửu Vương gia nên sau khi hồi phủ đã lập tức phân phó hạ nhân quét tước phòng ở trong ngoài kỹ càng.
Phòng của bọn họ nằm gần nhau, chỉ cách vài bước.
Ngô Lệnh Bằng đẩy cửa phòng một gian ra, “Cửu Vương gia, ngài ở nơi này. Phòng của Tiểu Quận chúa ngay cách vách. Tề công tử trong gian bên kia, hai vị Chu thị vệ ở gian cuối cùng.”
Mạn Duẫn tuổi đã không còn nhỏ, vì tránh tị hiềm nên không thể ở cùng phòng với Tịch Mân Sầm.
Nhưng lý do này cũng không thể ngăn cản hai người nghỉ ngơi cùng nhau. Lần trước ở hành cung, chờ đêm sâu người vắng rồi thì nếu không phải nàng lẻn vào phòng Phụ Vương thì cũng là Phụ Vương đến phòng của nàng. Chuyện này đã tập mãi thành thói quen rồi nên lúc này Mạn Duẫn không muốn làm cho Ngô Lệnh Bằng hoài nghi liền dẫn đầu bước chân vào phòng mình đầu tiên.
“Đêm đã khuya, Ngô đại nhân cũng về nghỉ sớm đi.” Tịch Mân Sầm rảo bước tiến vào phòng mình, cửa phòng kẹt một tiếng rồi khép chặt lại.
Chu Phi khiêng đệ đệ say không còn biết trời trăng gì từng bước đi về phòng, “Tha thứ Chu Phi không tiễn, thỉnh Ngô đại nhân đi thong thả.”
Tề Hồng nhún nhún vai, đẩy ra cửa phòng của mình, bước vào đóng cửa.
Đèn trong bốn gian phòng lập tức được thắp sáng.
một nữ nhân dáng người quyến rũ bước ra từ góc sân, nhỏ giọng kêu: “Phụ thân.”
Ngô Lệnh Bằng cúi đầu, thì thầm vào tai Ngô Y Y. “Đàn hương trong phòng có tác dụng thúc giục tình. Cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải nắm chắc, hiểu không?”
Ai chẳng biết Cửu Vương gia cây đại thụ cành lá xum xuê tại triều đình, huống hồ Vương phi lại vừa qua đời, vị trí này vẫn còn để trống.
Ngô Lệnh Bằng là kẻ đầy lòng tham, một chức vị Tri phủ nho nhỏ làm sao có thể làm hắn thỏa mãn? Nữ nhi không buộc được trái tim của Cửu Vương gia tâm? Đừng lo. Chỉ cần có thể bám được vào cây đại thụ này, về sau trên triều đình còn ai dám không cúi đầu trước hắn.
Bút mua bán này, chỉ có lời chứ không lỗ chút nào.
Ngô Y Y vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, nghe phụ thân nói trắng ra như vậy thì hai má đỏ bừng. Nàng rất vừa lòng với tài mạo của Cửu Vương gia, cũng biết rằng Cửu Vương gia đi tuần thì sẽ không dừng lại đây lâu, nếu mất đi cơ hội này về sau có muốn gặp lại Cửu Vương gia phải nói là khó hơn lên Trời.
“Nữ nhi biết.”
Ngô Lệnh Bằng cười khà khà.
Mãi đến lúc đèn đuốc tắt hết trong bốn gian phòng, hai người mới từ từ có động tác.
Cửa phòng khóa từ bên trong, nhưng điều này không làm khó được cha con Ngô Lệnh Bằng. Ngô Lệnh Bằng lấy ra một cây sắt dài nhỏ luồn vào khe hở, chỉ chốc lát then cửa liền bị mở.
Sau khi phụ thân ra hiệu, Ngô Y Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén tiến vào, trái tim đập như trống. Căn phòng tối mịt đến giơ tay trước mặt cũng không thấy ngón tay, trong không khí phiêu tán một mùi đàn hương nhè nhẹ.
Người vừa ngửi vào liền cảm thấy toàn thân khô nóng.
Ngô Lệnh Bằng đứng ngoài cửa nhìn vài lần, đôi mắt lõi đời như bắn ra tia sáng, sau đó cười cười đóng cửa lại, chậm rãi rời đi dọc hành lang dài.
Mạn Duẫn mặc quần áo đơn, nhìn bóng dáng rời đi của Ngô Lệnh Bằng mà tự hỏi thật lâu.
Lại là chiêu này?
Mỹ nhân kế, trò mà kẻ âm hiểm giả dối quen dùng. Mạn Duẫn giờ đã không nhớ rõ Ngô Y Y là nữ thân thứ mấy muốn trèo lên giường Phụ Vương. Phụ Vương có quyền thế tài phú, hèn gì chẳng khiến cho người ta hâm mộ?
Gió lạnh ào ào thổi tới, Mạn Duẫn túm chặt áo đơn lại hơn.
Trong lòng không lo lắng lắm, bởi từ tám năm trước nàng đã hiểu được: Phụ Vương không phải là loại nam nhân mà nữ nhân chỉ dựa vào mỹ mạo là có thể lay động. Nếu Phụ Vương sẽ để cho bị trúng kế thì tám năm trước gian kế của vị Công chúa Nam Trụ quốc kia đã thực hiện được rồi.
Chân mang guốc gỗ, Mạn Duẫn nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng Tịch Mân Sầm, muốn nhìn xem Phụ Vương sẽ thoát thân thế nào.
Mạn Duẫn đã luyện võ công vài năm, hơn nữa có kỹ xảo ám sát từ kiếp trước nên lúc đi đường không hề phát ra tí tiếng vang nào.
Đêm tối đen như mực, cực kỳ im ắng, chỉ có tiếng gió vù vù thổi bên tai không ngừng nghỉ.
Ngón trỏ chọc ra một cái lỗ nhỏ trên cửa, Mạn Duẫn ghé sát vào đưa mắt nhìn bên trong.
Trong phòng tối đen không có một tia sáng, tiếng ván giường kẽo kẹt vang, mơ hồ còn nghe được tiếng thân thể chạm vào nhau. Trong đêm yên tĩnh, âm thanh rên rỉ của nữ tử vô cùng hấp dẫn. Mạn Duẫn đã mây mưa nhiều lần cùng Tịch Mân Sầm, không phải là một nữ nhân chưa từng hưởng chuyện cá nước thân mật, nên đương nhiên hiểu được người bên trong đang làm cái gì.
Khóe mắt chát chát, Mạn Duẫn muốn khóc nhưng lại không rơi được nước mắt. Trái tim dần dần chết lặng như đã ngừng đập không có một chút cảm giác nào, khiến nàng muốn hít thở mà không được.
Gió lạnh thổi tung tóc bay tán loạn, Mạn Duẫn đứng ngây ngốc ngoài cửa thật lâu mà không thể cử động.
Ưm... ưm... A... Nữ tử trong phòng đột nhiên rên to lên, khiến tay chân đang lạnh toát của Mạn Duẫn rúng động.
Thời gian có thể hòa tan tất cả sao? Trước kia khi đối mặt sắc đẹp, mặt Phụ Vương không đổi sắc, giờ cũng đã không cưỡng lại nổi sự dụ hoặc?
Lòng Mạn Duẫn ê ẩm như đang rơi lệ nhưng đôi mắt thì hoàn toàn tương phản, không có một chút ánh nước mắt nào mà trong trẻo như mặt trăng đang treo trên cao kia.
Sáng tỏ, trong suốt.
Mạn Duẫn lảo đảo lui lại vài bước, vẫn nhìn thẳng tắp vào cánh cửa kia, đầu óc rối nùi.
Trong đầu chỉ có một ý tưởng... Trốn đi, thoát khỏi chỗ này, chạy trốn tới nơi không còn nghe được thanh âm này nữa. Mạn Duẫn xoay người chạy ra hướng sân ngoài. Trong lúc bối rối, guốc gỗ rớt lại bên trong, Mạn Duẫn chạy chân trần trên thềm đá lạnh như băng, xúc cảm lạnh lẽo khiến Mạn Duẫn không kềm được mà rùng mình. không hề chậm lại, Mạn Duẫn lao ra khỏi sân cắm đầu chạy không mục đích, lòng bàn chân đạp lên đá vụn trên đường tứa máu mà Mạn Duẫn không hề cảm nhận được.
Bên cạnh hồ nước có một cụm núi giả đứng sừng sững, chiếu ảnh ngược lên mặt nước phẳng lặng.
Mặt trăng sáng tỏ in bóng trên mặt nước, mỗi khi sóng nước hơi gợn lên thì lay động theo. Hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng... Mạn Duẫn đột nhiên cảm thấy nàng vẫn là một người từ bên ngoài đến vốn không nên tồn tại trong cái thế giới mà nàng đã sinh hoạt trong đó mười lăm năm. Nhưng nơi này không có chỗ cho nàng sống yên ổn, cho dù trở lại hiện đại thì nơi đó vẫn không có ai đáng giá cho nàng tưởng niệm như trước.
Mạn Duẫn chậm rãi đi đến cạnh núi giả, ngồi xuống dựa vào, gió lạnh như cắt đập vào trên mặt.
Mạn Duẫn không cảm nhận được cái lạnh, chỉ cảm thấy ngọn gió lạnh lẽo như có thể thổi thẳng vào tim này có thể làm cho nàng bình tĩnh lại.
Nhìn những ánh sao sáng ngời trên bầu trời đêm, ánh mắt Mạn Duẫn trống rỗng xa xăm, như muốn xuyên thấu qua đám sao nhìn thấy một thế giới khác.
Áo đơn rất mỏng, gió vừa phất qua Mạn Duẫn đã lạnh nổi da gà. Mí mắt càng ngày càng nặng, Mạn Duẫn dựa lưng vào núi giả, từ từ đi vào giấc ngủ.
Canh bốn, thanh âm cửa phòng ầm vỡ tan đánh thức mọi người trong cơn ngủ say. Thanh âm kịch liệt, khiến lỗ tai mọi người chấn động đến phát đau.
Chu Phi hoảng hốt, từ trên giường dựng bắn lên, đạp một đạp vào Chu Dương đang nhủi trong ổ chăn.
“Tỉnh lại mau, tiếng động là từ bên phòng Vương gia truyền đến.” Chu Phi khoác bừa áo, vội vã mang giầy, phóng ra bên ngoài.
Tề Hồng phòng bên cạnh vốn đang ngủ say sưa cũng bị tiếng động này làm cho sợ tới mức lập tức tỉnh giấc, sực nhớ mình giờ chính là thuộc hạ của Cửu Vương gia nên cũng lập tức ăn mặc chỉnh tề, chạy ra cửa.
Vừa chạy hết hành lang dài liền nhìn thấy Tịch Mân Sầm trong y phục đen đứng cạnh cây cột, vẻ mặt hàn sương đầy phẫn nộ.
Phía sau hắn là phòng Mạn Duẫn, hai phiến cửa phòng đã bị đá tan tành, một phiến vẫn còn ương ngạnh dính tại khung cửa lay động kẽo kẹt.
Chu Phi đã hầu hạ Tịch Mân Sầm nhiều năm, nhìn thấy thần sắc của hắn thì đã đoán được Cửu Vương gia đang tức giận.
“Vương gia... sao lại thế này!” Chu Phi nhanh chóng đi qua, nhìn vào trong phòng. Bên trong không hề có bóng dáng của tiểu Quận chúa.
Bọn họ đều cực kỳ lo lắng.
Động tĩnh trong viện rất lớn nên rất nhanh đã có nhiều người tụ tập bên trong phủ nha.
Ngô Lệnh Bằng như mới từ trong ổ chăn chui ra, quần áo xộc xệch, hoang mang rối loạn hỏi: “Cửu Vương gia... Có chuyện gì vậy?”
Mấy chục nha dịch đứng sau hắn, ai nấy đều đang ngơ ngác nhìn nhau.
Đáy mắt Ngô Lệnh Bằng thoáng hiện ý cười vì gian kế đã thành công, tuy sắc mặt biểu lộ vẻ vô cùng kích động nhưng hoàn toàn lại chẳng hề vội vã.
Tịch Mân Sầm lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tiểu Quận chúa mất tích, lập tức phái người đi tìm.”
nhẹ nhàng phất vạt áo, Tịch Mân Sầm một cước đá văng cửa phòng của mình. Bên trong phòng không biết từ khi nào đã được thắp sáng đèn đuốc.
Ngô Lệnh Bằng sửng sốt một lúc mới hoàn hồn từ câu nói của Tịch Mân Sầm. Vốn tưởng rằng Cửu Vương gia náo loạn lớn như vậy là vì đã ngủ với nữ nhi của hắn... Nhưng không ngờ lại là muốn phái người đi tìm tiểu Quận chúa?
hắn bỗng dưng giống như lọt vào sương mù, chẳng hiểu ra làm sao.
“không phải Tiểu Quận chúa nên ở trong phòng sao?”
Tịch Mân Sầm lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu ở trong phòng, bổn Vương tức giận làm gì? Các ngươi tiến vào cùng bổn Vương.” Xoay người, Tịch Mân Sầm mang theo mọi người đi vào phòng mình.
Trong phòng phiêu đãng hương vị tình dục như có như không, ngọn đèn mập mờ chợt lóe chợt tắt.
Ngô Lệnh Bằng trong lòng đánh trống, tay chân như nhũn ra. Chẳng lẽ sự tình đã không phát triển như hắn suy nghĩ?
trên giường có hai kẻ trần trụi, gương mặt xinh đẹp của nữ tử ràn rụa nước mắt, chăn bông bọc quanh thân, nhìn thấy mọi người thì lớn tiếng nức nở, hướng Ngô Lệnh Bằng mà kêu một tiếng, “Cha, hắn...”
Cánh tay trắng nõn như ngọc vươn ra, chỉ về phía nam nhân lõa lồ bên kia, gương mặt xinh đẹp như hoa lê đẫm nước tràn đầy phẫn nộ cùng hối hận.
Ngô Lệnh Bằng nhìn thấy nam nhân kia thì huyết áp phằng phằng dâng cao, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, “Dư Lâm, sao ngươi lại ở trong này!”
Ngô Lệnh Bằng hoàn toàn là rống lớn ra câu này!
Dư Lâm hoảng sợ nhảy từ giường xuống, quỳ phịch xuống đất, “Ngô đại nhân, thuộc hạ cũng không biết sao lại thế này. Lúc chiều tới thu thập phòng thì đột nhiên ngủ luôn trong phòng này, đến... đến khi tỉnh lại, thì lại như vậy.”
Toàn thân hắn trần như nhộng, trừ bỏ tiết khố thì mọi thứ đều lộ ra trước mặt mọi người, lưng trần có vài vệt máu dài chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay do móng tay của nữ tử cào ra. Lại nhìn Ngô Y Y đang khóc trên giường, trong lòng mọi người liền lập tức sáng tỏ.
Chẳng qua... Hai người hoan ái vì sao lại ở trong phòng Cửu Vương gia?
Tịch Mân Sầm lạnh lùng hừ một tiếng, “Việc này chờ hừng đông nói sau, sao còn không mau phái người đi tìm tiểu Quận chúa. Tìm không được, người nơi này đừng ai nghĩ còn sống!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]