Phẫn nộ phất vạt áo, Tịch Mân Sầm lạnh lùng nheo mắt lại. Độ ấm xung quanh dường như đã bị ảnh hưởng mà giảm xuống vài độ.
Ngô Lệnh Bằng tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi rồi hét lên: “Sao còn không mau mặc quần áo vào!”
hắn xoay người, lại hướng đám nha dịch đang thất thần rống lên giận dữ: “không nghe Cửu Vương gia nói sao? Nhanh đi tìm tiểu Quận chúa! không muốn cái đầu nữa đúng không!”
Đầu óc Chu Dương vẫn còn hỗn độn, dùng tay đập mạnh vài cái vào đầu để buộc mình thanh tỉnh, nấc cụt, “Tiểu... Tiểu Quận chúa lại mất tích?”
Nhớ tới lần trước tiểu Quận chúa mất tích thì hắn chính là kẻ phải chịu đựng mọi tức giận của Vương gia, sống trong nơm nớp lo sợ cả nửa tháng, cái mạng nhỏ này thiếu chút nữa đã phải đi gặp Diêm Vương.
Chu Phi vỗ vỗ vai hắn như an ủi. “Muốn sống thì mau đi tìm.”
Chỉ khi có tiểu Quận chúa trấn áp ở bên người Vương gia, tính tình lạnh như băng này của Vương gia mới giảm bớt được một chút.
Nếu tiểu Quận chúa mất tích, ngẫm lại khuôn mặt như băng đá vạn năm kia của Vương gia... Chu Phi thở dài thườn thượt. Cho dù Vương gia không muốn lấy tính mệnh của bọn hắn, nhưng ngày ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng cũng đủ làm người ta phát điên.
Chu Dương sửng sốt vài giây, rồi mang theo một đám nha dịch chạy ra bên ngoài.
Tịch Mân Sầm giơ bàn tay lên, cái bàn bên cạnh trong nháy mắt hóa thành vụn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3167958/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.