Chương trước
Chương sau
Phẫn nộ phất vạt áo, Tịch Mân Sầm lạnh lùng nheo mắt lại. Độ ấm xung quanh dường như đã bị ảnh hưởng mà giảm xuống vài độ.

Ngô Lệnh Bằng tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi rồi hét lên: “Sao còn không mau mặc quần áo vào!”

hắn xoay người, lại hướng đám nha dịch đang thất thần rống lên giận dữ: “không nghe Cửu Vương gia nói sao? Nhanh đi tìm tiểu Quận chúa! không muốn cái đầu nữa đúng không!”

Đầu óc Chu Dương vẫn còn hỗn độn, dùng tay đập mạnh vài cái vào đầu để buộc mình thanh tỉnh, nấc cụt, “Tiểu... Tiểu Quận chúa lại mất tích?”

Nhớ tới lần trước tiểu Quận chúa mất tích thì hắn chính là kẻ phải chịu đựng mọi tức giận của Vương gia, sống trong nơm nớp lo sợ cả nửa tháng, cái mạng nhỏ này thiếu chút nữa đã phải đi gặp Diêm Vương.

Chu Phi vỗ vỗ vai hắn như an ủi. “Muốn sống thì mau đi tìm.”

Chỉ khi có tiểu Quận chúa trấn áp ở bên người Vương gia, tính tình lạnh như băng này của Vương gia mới giảm bớt được một chút.

Nếu tiểu Quận chúa mất tích, ngẫm lại khuôn mặt như băng đá vạn năm kia của Vương gia... Chu Phi thở dài thườn thượt. Cho dù Vương gia không muốn lấy tính mệnh của bọn hắn, nhưng ngày ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng cũng đủ làm người ta phát điên.

Chu Dương sửng sốt vài giây, rồi mang theo một đám nha dịch chạy ra bên ngoài.

Tịch Mân Sầm giơ bàn tay lên, cái bàn bên cạnh trong nháy mắt hóa thành vụn gỗ. không sử dụng bất kỳ vũ khí gì, một chưởng này thuần túy là nội lực hùng hậu tạo thành sức công phá cường đại.

Tề Hồng sợ tới mức hầu kết cuộn lên cuộn xuống mấy lượt trong lúc nhìn nhìn bàn tay hữu lực kia của Cửu Vương gia, sợ lửa giận của Cửu Vương gia sẽ lan đến cá trong chậu chim trong lồng mà tung cho mình một chưởng thì toi.

Hai chân hắn lặng lẽ di động hướng ra cửa trước, với kinh nghiệm giang hồ của hắn, lúc này mà đứng gần cạnh Vương gia là cực kỳ nguy hiểm. Ra ngoài tìm tiểu Quận chúa lại là an toàn nhất. Cứ nhìn Chu Dương chạy trốn nhanh như vậy thì có thể thấy loại chuyện này không phải xảy ra lần đầu.

Dư Lâm quỳ trên mặt đất, không có mệnh lệnh của Vương gia nên không dám đứng lên.

Ngô Lệnh Bằng nhìn trợ thủ đắc lực của mình mà không có chỗ nào để phát tiết cơn tức. Hết thảy sự việc đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi, không ngờ vào lúc mấu chốt nhất lại phát sinh chuyện này! Lại nhìn nhìn nữ nhi, Ngô Lệnh Bằng hối hận vặn chặt lông mày. Giờ làm sao đây!

Ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nữ nhi, từ nhỏ đã dạy dỗ nàng thi thư lễ nghi chính vì muốn cho nàng có thể có mặt mũi với đời, gả cho Hoàng thân quốc thích có quyền có thế.

Nhưng hiện tại... Tiền mất tật mang.

Tiếng khóc của Ngô Y Y cứ mãi quanh quẩn bên tai khiến người ta phiền lòng.

Tịch Mân Sầm lạnh lùng nhếch khóe môi, tiếng nói trầm thấp như có thể đông lại vạn vật. “Câm miệng lại cho bổn Vương. Khóc nữa, bổn Vương cắt đầu lưỡi ngươi.”

Mạn Duẫn mất tích đã đủ làm Tịch Mân Sầm phiền lòng, một khắc cũng không ngồi yên được, mà nữ nhân kia còn dám khóc sướt mướt phát ra tạp âm làm phiền tai hắn. Trong tiếng nức nở luống cuống, Tịch Mân Sầm nâng chân bước ra cửa.

không được, hắn không thể ngồi yên chỗ này mà chờ tin tức được.

Lần trước Duẫn nhi rời nhà trốn đi còn có nguyên nhân, mà lúc này nàng vô thanh vô tức biến mất trong tầm mắt hắn, bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh?

Cảm xúc bực bội của Tịch Mân Sầm không hề che giấu chút nào, phàm kẻ nào có mắt đều có thể nhìn ra được.

Ngô Lệnh Bằng thấy Cửu Vương gia rời đi tiếc nuối dậm dậm hai chân, chỉ thẳng vào mặt nữ nhi mắng: “Ngươi xem ngươi làm cái gì! Lên giường với ai cũng không biết sao?”

Thời điểm Ngô Y Y bước vào phòng, bên trong đã tràn ngập mùi hương giục tình. Nàng hít vào hai hơi thì đầu óc đã trở nên mơ mơ màng màng, sờ soạng lần mò đến giường, đầu óc đâu còn tỉnh táo để hoài nghi cái gì, chỉ nghĩ là nam nhân trên giường chính là Cửu Vương gia thôi.

Đến lúc phát hiện sai lầm thì đã muộn rồi!

Trong lòng Ngô Y Y cũng khổ sở như cha, hung ác nhìn Dư Lâm, lớn tiếng mắng: “Cút cho ta!”

Dư Lâm cũng biết mình phá hỏng mưu kế của Ngô đại nhân, lung lay đứng lên xiết chặt tiết khố, nhặt quần áo bên giường mặc vào từng món.

“Tiểu thư, thuộc hạ không cố ý. Ta cũng không biết sao lại như thế, lúc ấy toàn thân khô nóng khó nhịn được...” Mãi đến khi nàng lên giường, hắn rốt cuộc nhịn không được liền ôm lấy thân mình mềm mại thơm tho, sau đó...

Nghe thấy Dư Lâm còn dám nhắc lại chuyện này, mặt Ngô Y Y sắt lại. “Cha! Bắt tên này lại.”

Ngô Lệnh Bằng đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Dư Lâm, ngoắc hai nha dịch lại đè chặt Dư Lâm.

“Nhốt vào lao trước đã.”

Với võ công của Mạn Duẫn, nếu muốn chạy khỏi nha phủ là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Chu Dương và Tề Hồng mang theo một đội nhân mã ra ngoài đường tìm kiếm. Còn lại một ít nha dịch giơ đuốc tỉ mỉ tuần tra trong nha phủ.

Tịch Mân Sầm tiến vào phòng Mạn Duẫn, trên bình phong còn vắt ngoại bào của Mạn Duẫn, hiển nhiên nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh mà chạy đi. Xem cách ăn mặc này, hẳn nàng sẽ đi không xa.

Nhíu mày, Tịch Mân Sầm dừng lại bước chân.

Giật mình tỉnh ngộ... Trước kia, khi đêm đến, thường thường đều do hắn chủ động đến phòng Mạn Duẫn, ngủ cùng với nàng. Nhưng hôm nay vì bị Ngô Y Y xâm nhập nên chậm trễ, Tịch Mân Sầm rất lâu mới có thể thoát thân.

Chắc chắn Duẫn nhi chờ không được nên muốn đến phòng hắn. Ai ngờ vừa đi tới cửa thì nghe đến động tĩnh trong phòng... Nếu phân tích như vậy, việc Mạn Duẫn mất tích có thể hiểu được.

Như vậy... Duẫn nhi hẳn là ở phụ cận đây thôi.

Tịch Mân Sầm khoanh phạm vi chỉ nội trong nha phủ, liền bước nhanh ra ngoài tìm xung quanh. Bên trong nha phủ, ánh đuốc lập lòe rải rác nơi này nơi kia, chỉ cần đưa mắt chỗ nào cũng có. Rất nhiều tỳ nữ gia đinh cũng bị lôi ra khỏi ổ chăn, gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm tiểu Quận chúa.

Tiểu Quận chúa mất tích tại Tê thành không phải là chuyện đùa. Huống chi vị Quận chúa này lại là con cưng của Cửu Vương gia. Nhỡ có cái gì sơ xuất, mạng của bọn họ tuyệt đối sẽ không bảo đảm, có khi toàn bộ Tê thành đều gặp nạn.

Nơi đình viện hẻo lánh đã rất lâu không được ai quét tước, cỏ dại vươn tới đầu gối, ngoại trừ con đường nhỏ lát đá chính giữa thì mọi nơi xung quanh đều là những bụi cỏ sinh lực mạnh mẽ.

Rất nhiều nha dịch đi đến bên này đều bỏ qua, chỉ sơ sài liếc liếc mắt rồi lại đi đến nơi khác xem xét.

Chỗ này cực kỳ không bắt mắt, Tịch Mân Sầm nhìn quanh một hồi rồi cũng định quay đầu rời đi. Nhưng trong nháy mắt xoay người ấy, hắn thấy trong đám cỏ dại cao quá đầu gối kia có một chỗ bị đạp dẹp xuống. Tịch Mân Sầm xoay người bước nhanh qua phía đó, nhặt lên một chiếc giầy.

Giầy hơi dính chút bùn, mặt trên thêu một đóa sen trắng tinh xảo. Đây là giầy của Mạn Duẫn... Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cùng ăn cùng ở, nên với những thứ thuộc về nàng hắn đều có ấn tượng. Tay nắm chặt giầy, chân bước gấp lên, Tịch Mân Sầm nhanh chóng đi về hướng đình viện sâu bên trong.

Cuối con đường lát đá phiến xuất hiện một cái ao, nước trong ao tù đọng lâu ngày không được thay đổi nên tản ra một mùi khó ngửi, trong đêm tối đen ngẫu nhiên phát ra tiếng ếch kêu ồm oạp càng thêm vang dội.

Tịch Mân Sầm có dự cảm Mạn Duẫn đang ở trong này nên mặc kệ hoàn cảnh đen sầm đen sì xung quanh mà bước chân càng nhanh hơn.

Con đường dẫn đến trước hòn núi giả sừng sững cao gần hai thước.

Những chỗ có thể giấu được người xung quanh không nhiều, nhìn là có thể thấy được ngay. Nếu Mạn Duẫn thật sự ở trong này, khả năng duy nhất là núp sau núi giả.

không nén được nỗi chờ mong trong lòng, Tịch Mân Sầm từng bước tiến lại gần.

Ở một bên sườn khác của núi giả, có một cô gái cuộn chặt thân mình, lạnh run lẩy bẩy.

Tịch Mân Sầm ngồi xổm xuống, vừa định lớn tiếng mắng Mạn Duẫn một câu thì thấy trán nàng ứa đầy mồ hôi lạnh. Cơn tức của hắn lập tức biến mất không tăm hơi mà chuyển sang lo lắng cực độ. Đêm khuya sương nặng, quần áo của nàng dính một ít bọt nước lấm tấm, sờ tay lên thì thấy quần áo ẩm ướt lạnh lẽo như có thể vắt ra nước.

Nơi này gần ao, ban đêm không chừng còn lạnh hơn những nơi khác.

Ngủ tại chỗ này không cảm lạnh mới là lạ!

Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, đưa tay sờ trán của nàng. Nó nóng như bàn ủi. hắn quýnh lên, vội vàng quay trở về.

Mạn Duẫn váng đầu hoa mắt, cảm giác được có người tới gần bắt lấy nàng liền lập tức giãy dụa, mặt nhăn nhíu.

“Nằm im cho bổn Vương!” Tịch Mân Sầm cúi đầu, rống lên với Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn cắn chặt môi, tay túm chặt quần, sắc mặt tái nhợt. “Đau.”

Bước chân Tịch Mân Sầm khựng lại một chút, nghe một tiếng "Đau" như thế liền không khỏi nhăn mày, gắt gao ôm lấy người trong lòng, vội vàng hỏi: “Đau chỗ nào?”

Nếu không phải là đau đớn kịch liệt không chịu nổi nữa, Mạn Duẫn sẽ không bao giờ nói ra tiếng như thế. Nghe nàng kêu đau, lòng Tịch Mân Sầm căng thẳng.

Ý thức của Mạn Duẫn vẫn còn mơ hồ, nhưng dường như nhận ra là thanh âm của Phụ Vương nên dần dần bớt giãy dụa, ngón tay chỉ đầu gối. “Đây.”

Từng đợt đau đớn xuyên thấu như muốn cắt rời đầu gối với thân thể. Lúc ấy Mạn Duẫn chỉ định ngủ nơi đó một chút rồi lúc sau sẽ trở về phòng, không ngờ chỉ sau một canh giờ thì hai chân như nhũn ra, hoàn toàn không đứng dậy nổi. Cố gắng chống đi được hai bước thì hai chân liền bắt đầu không nghe theo sai bảo của Mạn Duẫn nữa, đau đớn khiến nàng lại ngã trở về cạnh núi giả.

Ngón tay Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của nàng, Mạn Duẫn đau đến giật bắn mình, thảm thiết kêu một tiếng.

Nhưng tiếng hét thảm này cực kỳ mỏng manh, nghe vào tai Tịch Mân Sầm cũng giống như lời nói ong ong thoảng nhẹ.

Đây là căn bệnh mãn tính do lần trước rơi xuống nước ở Nam Trụ quốc... Toàn thân Tịch Mân Sầm kể cả hơi thở càng lúc càng biến lạnh.

Đúng lúc này, Mạn Duẫn trong lòng hắn bỗng giật mình, “Phụ Vương, đêm nay ngươi cùng Ngô Y Y...” Thanh âm còn nhỏ hơn so với vừa rồi, nhỏ đến nỗi thiếu chút nữa Tịch Mân Sầm cũng nghe không được.

Mạn Duẫn kích động chạy đi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng liền muốn quay về chất vấn Phụ Vương. Nhưng đến lúc nàng muốn đứng lên thì tình hình đã không còn chấp nhận cho nàng được lựa chọn.

“Người trong phòng không phải là bổn Vương.” Thấy Mạn Duẫn đã thế này rồi mà vẫn còn muốn hỏi chuyện này, Tịch Mân Sầm vừa cao hứng lại vừa ảo não.

Nghe được hắn trả lời như vậy, Mạn Duẫn lại an tâm. Lúc nàng ngồi dựa núi giả, nàng đã đưa ra rất nhiều suy đoán.

“Lần sau đừng xúc động như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu Phụ Vương!” Tịch Mân Sầm vận khinh công, lấy tốc độ cực nhanh chạy về phòng.

Nha dịch tứ phía đang giơ đuốc tìm kiếm thấy vậy liền dừng lại động tác.

Chu Phi hô: “Cửu Vương gia tìm được tiểu Quận chúa, kêu bọn họ rút người về.”

Trái tim vọt lên cổ họng của mọi người cuối cùng lại khôi phục nhịp đập bình thường, không hẹn mà cùng đưa tay lau mồ hôi ròng ròng trên trán. May mà tìm được tiểu Quận chúa, nếu không mạng nhỏ của họ khó mà bảo toàn.

Chu Phi vừa đi tới cửa thì một trận kình phong từ bên trong tạt ra, cánh cửa mở rộng “oành” một tiếng đóng sập lại, thiếu chút nữa đụng ngay mũi hắn.

“Chu Phi, nhanh đi mời đại phu, tiểu Quận chúa không khỏe.”

Lúc mọi người đang đi tìm tiểu Quận chúa, giường trong phòng đã được tỳ nữ đổi thành mới tinh.

Tịch Mân Sầm đặt Mạn Duẫn lên giường, xoẹt xoẹt hai ba cái đã cởi xong quần áo ướt sũng của Mạn Duẫn, nhét nàng vào giữa đống chăn bông.

Rồi đi đến ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo, giúp Mạn Duẫn mặc vào từng món một. Nếu như lúc bình thường, mỗi khi Tịch Mân Sầm thay quần áo cho Mạn Duẫn chắc chắn sẽ có những ý nghĩ không an phận, nhưng lúc này... hắn chỉ mong Mạn Duẫn bớt được ít nhiều tra tấn, giảm bớt đau đớn của nàng.

Ngoại trừ một tiếng kêu đau lúc đầu, sau đó Mạn Duẫn chỉ nhếch miệng mà nhìn Phụ Vương vì nàng mà bận rộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.