Lúc tiến cung cũng không bị thị vệ ngăn cản, một đường thuận lợi.
Đèn đuốc trong ngự thư phòng vẫn còn sáng, Lý công công cầm phất trần, đi qua đi lại bên ngoài phòng. Vừa thấy Cửu Vương gia tới, liền tiến lên chào đón: “Cửu Vương gia, ngài đã về, Hoàng thượng chờ ngài lâu rồi, từ sớm đã kêu lão nô đợi ở bên ngoài”.
Nét mặt Lý công công già nua, trên mặt trét một tầng phấn dày. Dưới ánh nến chiếu rọi, có vài phần khiến người ta sợ hãi.
Niên kỷ (tuổi) của Lý công công ngày càng lớn, đi đường cũng chậm hơn.
Mạn Duẫn nói: “Lý công công, bên ngoài lạnh, chúng ta vào thôi. Ta thấy ông hầu hạ Hoàng thượng đã nhiều năm, có nghĩ tới cáo lão hồi hương hay không? Về nhà hưởng phúc tuổi già?”
Lý công công biết hảo ý của tiểu quận chúa, chỉ thản nhiên thở dài: “Tạ ơn tiểu quận chúa quan tâm tới lão nô. Ý tưởng đó, hơn hai mươi năm trước lão nô còn nghĩ tới, nhưng hiện tại, lão nô đã đem hoàng cung trở thành nhà mình rồi. Chỉ muốn tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng.”
Năm đó hắn bị bán vào cung làm thái giám, ban đầu còn oán trách, sau đó cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu trong nhà không bán hắn, thì phải bán đi tiểu đệ. Nhiều năm xa cách như vậy, tình cảm vốn dĩ đã phải nhạt, mọi việc cũng đã không còn trọng yếu nữa.
hắn nhìn Hoàng thượng lớn lên, so với cái gọi là người nhà, hắn và Hoàng thượng còn thân cận hơn. hắn biết mình cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3167890/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.