Chương trước
Chương sau
Edit: Nhan Nhan
Beta: Quảng Hằng
Mạn Duẫn có lòng tin tất thắng, trong lịch sử Trung Quốc cổ đại có rất nhiều thi nhân vĩ đại, chẳng lẽ còn không sánh bằng một Văn trạng nguyên nho nhỏ?
Học đến chết, chưa hẳn hữu dụng.
Lúc cần thiết, có thể lựa chọn ‘ tham khảo ’ một vài trí tuệ của cổ nhân. Mọi người đều là hậu duệ của Trung Hoa, mượn dùng một ít thi từ của bọn họ, tranh giọng điệu, cũng không quá đáng.
"Trần đại nhân muốn thi cái gì? Mạn Duẫn liền bồi ông đến cùng." Mạn Duẫn nhảy qua trước mấy bước, đi tới trước người Trần Ninh.
Mặc dù đầu thấp hơn Trần Ninh không ít, nhưng vẻ uy nghiêm hoàng gia và quý khí trên người, đã đè xuống Trần Ninh một đầu.
Nhưng bộ dáng cao cao tại thượng bức người này của Mạn Duẫn, càng làm Trần Ninh tức giận
một đứa trẻ tám tuổi thế mà một chút cũng không để hắn vào trong mắt! không để ý thân phận hèn kém, lấy lớn hiếp nhỏ, Trần Ninh nói: "Văn nhân tỷ thí, không có gì hơn thi từ ca phú, chúng ta một cuộc định thắng thua, liền tỷ thí làm thơ thôi."
"Ai tới chủ trì cuộc tỷ thí này?" Mạn Duẫn hỏi.
Người ở chỗ này, trừ Lý công công địa vị tương đối cao, tựa hồ không có người có đủ quyền cao chức trọng.
Mạn Duẫn nhìn về phía Lý công công, Lý công công lập tức lắc đầu, nói: "Nô tài chỉ nhận biết mấy chữ, làm sao biết làm thơ." trên thực tế, người sống ở bên cạnh hoàng thượng, làm gì có người ngốc. Cho dù Lý công công biết, ông cũng không dám chủ trì cuộc tỷ thí này! Nếu ông tham gia vào, không phải đại biểu hoàng thượng cùng Trần Ninh cùng nhau khi dễ Tiểu Quận Chúa sao?
Hoàng thượng lại còn là thúc thúc ruột của Tiểu Quận Chúa!
Trần Ninh không có đầu óc, nhưng Lý công công trong hoàng cung lăn lộn nhiều năm như vậy, chút này kiến thức chẳng lẽ còn không biết, nếu thua chỉ có tiếng xấu, nói ngươi không bằng một đứa bé tám tuổi. Thắng, vậy thì chờ bị vạn người phỉ nhổ, nói ngươi lấy lớn hiếp nhỏ.
Hoàng gia chú trọng nhất danh tiếng, nếu là Lý công làm loạn việc này, suy nghĩ kỹ một chút, mình chỉ có một cái đầu, cũng không đủ hoàng thượng chém.
Chu Dương cũng không được, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết trong bụng không có được mấy giọt mực nước. Hơn nữa thân phận, chỉ là một tiểu hộ vệ vương phủ. Những điều kiện này, tất cả không đủ.
Mạn Duẫn khổ sở nhìn Trần Ninh, ý kia là cuộc tỷ thí này không ai chủ trì, làm sao tỷ thí! Nhưng Trần Ninh cố tình hiểu lầm biểu tình của Mạn Duẫn, cho là Mạn Duẫn đang sợ, hiện tại đang muốn lùi bước.
"Nếu hôm nay không người nào có thể chủ trì tỷ thí, như vậy ngày mai chúng ta đi Phong Nhã Lâu, người nghĩ như thế nào? Tiểu Quận Chúa." Trần Ninh ỷ vào mấy mươi năm học vấn, nói chuyện tương đối tự tin. Tóm lại không chịu dễ dàng bỏ qua cho Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn vốn không muốn gây ra phiền toái, nhưng có người tìm nàng phiền toái, nàng cũng sẽ không sợ chuyện phiền phức, chỉ biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
"Bản Quận chủ sao cũng được." Ý là đồng ý.
"Vậy thì tốt, Trần mỗ không quấy rầy. Hôm nay đa tạ Lý công công đã giúp tiểu nhân lấy lại công đạo." Trần Ninh xoay người, hướng Lý công công cúi mình vái chào.
Lý công công không chịu nổi cái đại lễ này! Thầm nói, hôm nay ông đã đem mọi người trong ngoài vương phủ đều đắc tội! Về sau nếu Cửu vương gia tìm mình phiền toái, ông có thể đi chỗ nào oan khóc a…..
Sắc mặt khó coi, Lý công công cứng ngắc nghiêm mặt, cười khẽ, "Chuyện này không liên quan đến bổn công công, bổn công công đều là nghe lệnh của hoàng thượng. Muốn tạ, Trần đại nhân phải là tạ ơn hoàng thượng đi."
Lý công công có thể phủi sạch trách nhiệm chút nào thì hay chút đó!
Chu Dương tiến tới bên tai Lý công công, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, châm chọc nói: "Lý công công, nóng lòng phủi sạch quan hệ làm cái gì? Biết đâu lúc Vương Gia trở về, nói không chừng còn sẽ hảo hảo cám ơn ngài."
Lý công công hoảng sợ trợn to mắt, nhẹ giọng nói: "Chu hộ vệ, ngươi cũng đừng nói lung tung. Nếu là Cửu vương gia hỏi tới, ngươi phải giúp ta giải thích. Chuyện này thật sự không có liên quan gì với bổn công công! Bổn công công làm sao biết Trần Ninh lại có chủ ý này." Lo lắng vỗ tay một cái.
Lý công công không phải lần đầu tiên tới vương phủ, thường ngày cùng Chu gia hai huynh đệ còn có mấy phần giao tình. Bằng vào đầu óc của Chu Dương, sao hắn ta không hiểu ý của mình muốn nói
"Hoàng thượng chỉ là tò mò, mới để cho ta tới xem thử Tiểu Quận Chúa có chỗ gì hơn người, có thể lấy được sủng ái của Cửu vương gia. Hoàn toàn không đem chuyện Trần Ninh tình để ở trong lòng, càng không nghĩ tới giúp Trần Ninh lấy lại công đạo." Vẻ mặt Lý công công như đưa đám, sớm biết cũng không vì hoàng thượng chạy lần này rồi.
Cửu vương gia nổi giận, ngay cả hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn cũng không thể tránh được!
"Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì? không đi, có phải muốn tôi tiễn ông một đoạn đường hay không!" Chu Dương hung thần ác sát nhìn chằm chằm Lý công công, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.
Mặc dù đối phương chỉ là hộ vệ, nhưng hắn là hộ vệ thân cận bên cạnh Cửu vương gia. Địa vị này liền không giống bình thường rồi......
Lý công công nhấc lên quần xanh lá cây, "Đừng, bộ xương già của công công ta không chịu được giày vò của ngươi, ta lúc này đi ngay a."
Mạn Duẫn liền đứng ở bên cạnh Chu Dương, những lời đối thoại kia, không một lời nào mà không rơi vào lỗ tai nàng.
Mặc dù Lý công công mới bắt đầu nói chuyện, khắp nơi nhằm vào chính mình, nhưng sau khi nghe Trần Ninh nói muốn tỷ thí, biểu tình nóng nảy muốn ngăn cản đó, không phải giả vờ. Chuyện này, đoán chừng thật không có liên quan gì đến ông ta.
Ngự Hoa Viên, đình nghỉ mát.
Tịch Mân Sầm chạm nhẹ một cái vào bình trà đã thấy đáy, nâng lên ánh mắt băng hàn, nhìn về phía nhất quốc chi quân ngồi ở đối diện.
"Hoàng huynh, một bình trà huynh cũng uống cạn sạch, còn muốn lưu Bổn vương tới khi nào?"
Hoàng thượng —— Tịch Khánh Lân lúng túng cầm ly trà, ngửa đầu nhìn lên mặt trời chói chang, cảm thấy thời gian cũng không sớm, đoán chừng chuyện Lý Dịch xử lý chắc cũng đã xong.
"Huynh đệ chúng ta đây không phải là thật lâu không có dịp ở cùng nhau sao? Hoàng huynh bất quá chỉ muốn lưu đệ ở lại thêm một chút, nhanh như vậy đã muốn đi rồi. Được rồi, nếu đệ có việc gấp, vi huynh cũng không lưu lại."
Nghe lời này, Tịch Mân Sầm đứng lên xoải một bước. Thấy lần này hắn thật không có đưa tay níu lại vạt áo của mình, mới tiếp tục đi ra khỏi đình nghỉ mát.
Cửu vương gia vừa đi, cung nữ bên cạnh cúi đầu tiến lên xin phép, "Hoàng thượng, đã đến lúc dùng cơm trưa."
Tịch Khánh Lân nhíu mày, che mình bụng, nói: "Hôm nay không ăn."
Mới vừa vì lưu lại hoàng đệ, hắn kiên quyết uống sạch cả một bình trà, làm sao còn ăn cơm nổi. Chỉ hy vọng Lý công công xử lý sự tình thỏa đáng, nếu không một bình trà này, hắn uống thật vô nghĩa rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.