Nguyên Tự sai thủ vệ mở cửa phòng giam Lạc Bình, y ngồi xuống bên ngoài, “Trước đây nhìn ngài sửa trị phạm nhân ở trong này tới ngoan ngoãn dễ bảo, thủ đoạn mỗi lần một mới lạ, rốt cuộc ngài nghĩ như thế nào?”
Lạc Bình thản nhiên, “Hoàn cảnh và tâm tính của mỗi người đều khác nhau, đúng bệnh hốt thuốc là được rồi.”
Nguyên Tự suy nghĩ một lát, chau mày hỏi, “Vậy thì Lạc đại nhân, ta nên dùng thứ thuốc gì với ngài cho phải?”
Lạc Bình chỉ nhìn y, không nói lời nào.
Nguyên Tự cười khổ, “Đại nhân đừng nghĩ nhiều, ta không bao giờ có ý dụng hình với ngài. Nói thật, ta chưa từng thấy bản án nào khó như bản án của ngài đây — Đụng vào không được, thả ra cũng không được, Hoàng Thượng và Ninh Vương cùng đồng thời…”
“Mười lăm ngày đi.” Lạc Bình đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Ta bị giam, đã mười lăm ngày đi.”
“Đúng vậy, hôm nay vừa tròn nửa tháng.”
“Chiến sự Bắc biên cương thế nào rồi?”
Lạc Bình thình lình hỏi vấn đề này, Nguyên Tự có chút ngoài ý muốn, “Hôm trước nghe nói Việt Vương đánh bại Bắc Lăng quân, đã ký kết hiệp nghị đình chiến, đang định khải hoàn trở về.”
Lạc Bình hơi mỉm cười, “Đây chính là tin mừng. Hoàng Thượng và Ninh Vương đều đã đặt hết chú ý vào chuyện đó, vậy nên Nguyên đại nhân cứ tạm thời thả lỏng sự tình của Lạc mỗ, đừng lo làm việc không tốt.”
Nguyên Tự ngẩn người, “… Lạc Bình, là ông trời thiên vị ngài, hay ngài thật sự mưu sự như thần? Đang bị giam giữ mà còn có thể bình tĩnh như vậy? Thế cục trong triều, ngài có vẻ còn thấu hiểu hơn ta?”
Lạc Bình lắc đầu, “Cả ngày không có việc gì, đoán mò mà thôi.”
Đang nói, Nguyên Tự ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, đứng dậy nghênh đón, “Công chúa điện hạ.”
Chu Yên ra hiệu cho y miễn lễ, “Đa tạ Nguyên đại nhân an bài cho ta, thỉnh để ta cùng với Lạc Bình tâm sự.”
“Dạ.” Nguyên Tự cung kính lui ra.
“Lạc Bình.” Chu Yên lần đầu tiên vận y sam đơn giản trước mặt Lạc Bình, bỏ đi trang sức rườm rà, chỉ vấn một búi tóc cao cao, khuôn mặt không điểm tô son phấn mang theo khí khái của người Chu gia.
Nàng hỏi, “Lạc Bình, ngươi có khỏe không?”
Lạc Bình gấp tay áo, “Tại hạ áo cơm không lo, rất khá.”
Chu Yên cười, “Ngươi thật đúng là một tù phạm đầy mãn nguyện.”
Lạc Bình khiêm tốn nói, “Điện hạ quá khen rồi.”
Chu Yên ngồi xuống nơi Nguyên Tự vừa ngồi, nói chuyện tựa như tán gẫu, “Ngươi biết không? Trước đây Phụ hoàng luôn có ưu tư sâu kín vì Bắc Lăng, ta vẫn sợ hãi Người sẽ ép ta đi hòa thân.”
“Điện hạ quá lo lắng, Tiên hoàng tuyệt đối không nỡ.”
“Đúng vậy, cho nên Người đã ban ta cho Chấn Viễn Đại tướng quân Từ Duệ.”
“Tổ phụ của Từ Tướng quân là khai quốc nguyên lão, gia thế hiển hách, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, làm phò mã cũng là môn đăng hộ đối.”
“Nói cũng phải, phu quân rất tốt với ta, thân là nữ nhi hoàng tộc, ta không có gì oán hận. Chẳng qua, từ sau khi Lạc đại nhân vào ngục, trong lòng ta tổng có chút bất an.”
“Điện hạ vì sao lại bất an?”
“Không thể nói rõ… Ta chỉ cảm thấy, chiến thắng ở Bắc biên cương là việc đáng mừng, nhưng chẳng biết tại sao, làm cho cả triều đình rung chuyển, ngầm có loại cảm giác như sắp lâm đại địch.”
Lạc Bình không biến sắc, “Việt Vương tay nắm binh quyền, điện hạ đăm chiêu không phải không có lý.”
Chu Yên nghiêm nghị, “Nếu y thật sự có tâm làm phản? Phu quân ta trấn giữ phòng tuyến cuối cùng của Mạt Thành, vô luận là dã tâm của Ninh Vương hay của Việt Vương, chàng đều phải đứng mũi chịu sào, hộ vệ vương thành.”
Lạc Bình mím môi không nói.
Hắn nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào, Chu Yên sâu sắc vượt ngoài dự tính của hắn.
“Lạc Bình, ta muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi đứng ở bên nào?”
“Tại hạ chỉ là một tù nhân, đứng ở bên nào có quan trọng gì đâu?”
“Có.” Chu Yên nói, “Có thể ngươi không tin, nhưng trong mắt ta, trong lòng ta, ngươi là người thông minh cơ trí nhất thiên hạ, tuy rằng lúc trước hơi ngơ ngác, thường xuyên bị ta đùa giỡn.”
Lạc Bình cười than, “Thật sự không dám nhận.”
Chu Yên chờ hắn tỏ thái độ.
Lạc Bình từ tấm thảm rơm đứng dậy.
Hắn đi tới cửa lao, nhìn Chu Yên mà nói, “Điện hạ, Lạc mỗ tất nhiên là đứng về phía Quân vương của Đại Thừa.”
“Thật sao, Quân vương của Đại Thừa sao…” Chu Yên lẩm bẩm, hàng mi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
________________________________________
Lạc Bình họa lên tường vừa tròn năm chữ khải.
Ngày đó Nguyên Tự đến xem hắn, câu nói đầu tiên là, “Việt Vương khởi binh.”
Lạc Bình không biểu hiện ra kinh ngạc, “Ta nghĩ, y hẳn là muốn thanh quân trắc.”
“Đúng vậy, y lấy cờ hiệu Thanh quân trắc.” Nguyên Tự nói, “Nhưng y ỷ vào binh quyền trên tay, chưa cùng Hoàng Thượng thương nghị đã tự ý muốn lật đổ Ninh Vương… Tình ngay lý gian, rất khó để người khác không dậy nỗi nghi ngờ.”
“Thái độ Hoàng Thượng thế nào?”
“Hoàng Thượng cũng có chuẩn bị, đang triệu tập binh mã trong tay Chấn Viễn Tướng quân và Lẫm An Tướng quân hoả tốc hồi kinh. Nghe nói Tứ vương gia cũng đã từ Tân Châu chạy về.”
“Một khi đã như vậy, Việt Vương phải làm thế nào? Cho dù y chiến công lớn lao, nhưng trong triều không có thế lực, tối đa cũng chỉ hữu dũng vô mưu. Đoạt thiên hạ, nào có dễ dàng như vậy.”
Lạc Bình một bên thuận miệng nói, một bên lấy ngón tay chấm nước trong chén, luyện chữ trên mặt đất.
Khác với những đường nét nhỏ gọn nghiêm chỉnh trước đây của hắn, chữ viết lần này khoáng đạt mở rộng, cùng với vạt áo hé mở của hắn, khá mang hơi hướm của Ngụy Tấn, là lối viết thảo* phóng đãng và tiêu sái. (* viết tháu)
Nguyên Tự đứng khá xa, không nhìn rõ hắn viết cái gì, ngập ngừng một chút mới nói, “Đại thần trong triều đều nói, Việt Vương thế đơn lực mỏng, chỉ dựa vào mấy vạn binh lính, cho dù chiếm được ngai vị, cũng không chiếm được lòng người. Nhưng ta lại cảm thấy không hẳn là như thế.”
“Sao? Nguyên đại nhân nghĩ như thế nào?”
“Ta nghĩ, cả triều đình này, y chỉ cần tâm của một người là đủ rồi, mặc dù người đó giờ này đang bị giam cầm trong lao ngục.”
Lạc Bình ngẩng đầu nhìn y, vẻ như khó hiểu.
“Lạc đại nhân, năm đó ngài bị Tiên hoàng bãi quan, ta ở Đại Lý Tự có gặp một đứa nhỏ.” Nguyên Tự cẩn thận nói, “Đứa bé kia muốn tìm một thứ, chỉ tiếc rằng, thứ y muốn tìm, lúc ấy đã mất.”
Lạc Bình nở nụ cười, “Nguyên Tự khanh, ngài suy nghĩ nhiều quá. Thứ mà đứa bé kia muốn tìm, thật sự đã mất rồi.”
Nguyên Tự không nói thêm gì, chắp tay rời đi.
Lạc Bình cúi đầu nhìn hai chữ trên mặt đất.
Nước sắp khô, hình dáng hai chữ đó đã không còn nhìn rõ.
Lạc Bình khẽ nhíu mày, không mấy vừa lòng —- Quả nhiên, vô luận dụng tâm như thế nào, hắn cũng không viết ra được lối chữ thảo tiêu sái.
Hoặc là, “Chu Đường” đối với hắn mà nói, vốn là hai chữ vĩnh viễn không thể tiêu sái được.
________________________________________
Chu Đường một đường đánh trở về.
Đại quân càn quét, lúc đầu triều đình không kịp phản ứng, vài toà thành trì bị y thẳng tay chiếm giữ.
Bởi vì thủ thành đều là phe phái của Ninh Vương, quả thật phù hợp với tên hiệu “Thanh quân trắc”, cho nên các thành trì lân cận chưa dám trợ giúp. Sau đó Ninh Vương khẩn cấp điều hành phòng ngự, tuy nhiên vẫn không thể ngăn bước tiến của Định Bắc quân.
Thời khắc tiến trú Hoa Châu, Phương Tấn nhìn bức tranh toàn cảnh Đại Thừa, lắc đầu thở dài, “Không có Lạc Mộ Quyền, tiểu Hoàng đế làm việc luôn sợ bóng sợ gió. Mấy mưu thần trong triều còn e ngại thiên hạ bất loạn, sự tình gì cũng phải chia làm vài phe tranh luận, tiểu Hoàng đế chủ ý không kiên định, cái sai này làm mất đi cơ hội rồi.”
Chu Đường hừ lạnh, “Bọn chúng không hiểu đạo lý máu chảy ruột mềm, nghĩ rằng bổn vương là kẻ thất phu trung hậu và thành thật, giúp bọn chúng đánh bại Ninh Vương xong sẽ chắp tay thần phục. Cho dù tiểu phu tử ở bên cạnh Hoàng đế thì thế nào? Tiểu phu tử sẽ giúp y đánh ta sao? Chuyện hoàn toàn không có khả năng.”
“A, Vương gia không khỏi cũng quá tự tin.” Có mấy điều Chu Đường không nghĩ tới, Phương Tấn cũng không dám nói ra.
Tỷ như, ba năm qua Lạc Bình nhẫn nhục chịu khó canh giữ bên người tiểu Hoàng đế, nếu không phải để mở đường cho bọn họ, thì còn có thể vì điều gì nữa.
“Ngày mai đánh hạ Duyên Châu.” Chu Đường vạch đường trên bản đồ.
“Vương gia, Duyên Châu là nơi Ninh Vương khống chế Lục vương gia, tướng lãnh thủ thành đều là người của Ninh Vương, nhưng thành chủ thực sự vẫn là Lục vương gia. Tam vương gia và Lục vương gia cùng có cừu oán với Ninh Vương, bọn họ chiếu theo lý thì vẫn là thế lực của tiểu Hoàng đế. Sau khi đoạt thành, có phải nên trả lại quyền khống chế cho Lục vương gia thì tốt hơn?”
Chu Đường nhướn mày, “Thành ta đoạt được, vì sao phải cho bọn hắn? Tên hèn Chu Dương, cứ bắt hắn trông giữ hoàng lăng với ca hắn là xong.”
“Cũng được…” Phương Tấn châm chước nói, “Nhưng Vương gia làm như vậy, rõ ràng là có ý đồ muốn suy yếu tiểu Hoàng đế, kể từ lúc đó, e rằng Chấn Viễn Tướng quân sẽ chờ đợi chúng ta dưới chân hoàng thành.”
“Thích chiến thì chiến, đã đến nước này, giấu giếm nữa cũng chẳng ích gì.” Chu Đường nói, “Nhưng quyết không thể dễ dàng buông tha cho Chu Dương, ta nhất định phải bắt hắn ăn nhiều đau khổ!”
“Vì sao?” Phương Tấn không rõ, Chu Đường cùng Lục vương gia có cái gì liên quan?
“Vì hắn từng thả chó cắn tiểu phu tử!”
Những vết thương máu chảy đầm đìa trên người tiểu phu tử, cả đời này y cũng không thể nào quên! Khi đó y vô lực đánh trả, hiện giờ báo thù vẫn chưa muộn đâu!
________________________________________
Đánh hạ Duyên Châu kết thúc, chẳng biết tại sao, Lục vương gia Chu Dương bị giam lỏng trong phòng vốn đang bình an vô sự, thình lình bị một đàn chó sói không biết từ đâu nhào tới, cắn cho cả người be bét máu.
Việt Vương thấy thế, tức khắc sai người dẫn hắn đi trị liệu, cũng lấy lý do chiến trường nguy hiểm, trực tiếp tống hắn tới Đế lăng (lăng mộ Hoàng đế) tại Phái Châu xa xôi.
Mà tất cả chuyện này y cũng không hỏi qua tiểu Hoàng đế một câu, cứ tuỳ ý quyết định.
Mãi tới lúc đó Ninh Vương mới thật lòng lo sợ, tiểu Hoàng đế cũng buộc phải đối mặt với sự thực rằng Thất Hoàng thúc muốn cướp ngai vàng.
Ai cũng không định ngồi chờ chết, lúc này Ninh Vương và tiểu Hoàng đế đều tự đi cầu viện, bọn họ tìm những người khác nhau. Ninh Vương tìm Tứ vương gia Chu Kha, còn tiểu Hoàng đế tìm đến đại lao Đại Lý Tự.
Chu Hành vô cùng lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Bình, y đã lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Lạc khanh, trẫm tới đón khanh ra ngoài.” Y nói.
“Đa tạ Bệ hạ.” Lạc Bình khấu đầu lạy tạ.
Một ngày này, chữ “Chính” trên tường, đã hoạ được quá nửa.
________________________________________
Lạc Bình khôi phục tự do, cũng chính là lúc Chấn Viễn Tướng quân cùng Định Bắc quân lần đầu chạm mặt.
Hoàng thành Cấm vệ quân của Chấn Viễn Tướng quân tạm thời hợp nhất với năm vạn đại quân của Lẫm An Tướng quân, tổng cộng hơn mười vạn người, bảo hộ quanh vương thành cực kỳ cẩn thận.
Quân đội của Chu Đường phân chia một phần ở lại các thành đã chiếm đóng, còn lại đều theo y tiến công, tổng cộng có tám vạn tinh binh.
Nhân mã hai phe cũng không lỗ mãng giao phong, chỉ tạm nghỉ ngơi tại địa bàn bên mình.
Lạc Bình bước lên tường thành cao, đưa mắt nhìn binh trận tựa như mây đen ùn ùn.
Gió thổi phần phật, hoà tan tiếng thở dài của hắn trong khoảng không, “Cuối cùng cũng đến rồi sao, Quân vương của ta.”
________________________________________
Sau đó không lâu, Chu Đường nhận được thư của Tứ vương gia.
Ngoài dự liệu của y, đó không phải là thư tuyên chiến, mà là thư cầu hòa.
Trong thư nói, Ninh Vương đã tìm hắn, muốn hắn suất lĩnh Định Hải quân tại Tân Châu, hiệp trợ đánh tan quân đội Việt Vương, nhưng hắn cự tuyệt.
Nguyên nhân chính là vì:
Thứ nhất, hắn biết thực lực của Định Hải quân, hải chiến tuy cường, nhưng chính bản thân hắn cũng không am hiểu lục chiến.
Thứ hai, hắn biết Nhị ca bản tính nghi kỵ và ngờ vực, nếu như đoạt được ngai vàng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho từng người bọn họ, cứ nhìn cách Nhị ca đối đãi Tam ca và Lục đệ cũng đủ hiểu. Nên hắn muốn Chu Đường ký hiệp nghị như sau —
Nếu y bại, hết thảy không cần phải nói. Nếu y thắng, không được gây khó dễ cho các huynh đệ, bằng không, cho dù có liều mạng ngọc thạch câu phần (ngọc nát đá tan),hắn cũng phải kéo y xuống khỏi ngai vàng.
Hắn có thể hứa, trong giai đoạn này hắn sẽ không nhúng tay vào những phân tranh trong triều.
Chu Đường đáp ứng.
Phương Tấn nói, “Muốn giảng nhân nghĩa, bao nhiêu Hoàng tử cũng không thể so sánh với một Chu Kha.”
Chu Đường lé mắt lườm y.
Phương Tấn lập tức bổ sung, “Đương nhiên, đứng giữa loạn thế, nhân nghĩa có vẻ quá mức ngây ngô. Hắn không ủng hộ tiểu Hoàng đế, không tín nhiệm Ninh Vương, ngược lại còn hy vọng vào ngài, kỳ thật cũng chỉ bởi vì hắn đã chứng kiến đủ cảnh huynh đệ thúc chất tàn sát lẫn nhau. Hắn muốn chấm dứt nhanh, nhưng chính mình không hạ thủ được, cho nên mới lựa chọn ngài.”
“… Ta biết.” Chu Đường nói, “Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không bội ước.”
“Nói vậy là Vương gia đã chuẩn bị tốt? Dù có bị bêu danh kháng chỉ, hành thích vua?”
“Đương nhiên, trận này, ta đã chờ đợi nhiều năm.”
Bởi vì lời nói của người nọ, “Rồi sẽ có một ngày”, bởi vì muốn cho người nọ nhìn thấy ánh sáng chói chang khi y đứng ở nơi cao nhất…
________________________________________
Cùng ngày đó.
“Hắn đã ra ngoài.” Chu Đường nói, “Hắn giờ đang ở bên cạnh tiểu Hoàng đế.”
Y đột nhiên phát hiện, chính mình hoá ra cũng chẳng tự tin đến vậy.
Bởi vì trong tay y là một bức thư, tiểu phu tử rõ ràng đã viết, “Khẩn cầu Vương gia, chớ giết Từ Duệ.”
Hắn dùng chính là “Khẩn cầu”.
Tha chết cho chủ tướng địch không phải là không thể, nhưng Chu Đường không hiểu, vì sao tiểu phu tử phải vì người này mà khẩn cầu y.
Thật lâu sau, y gấp thư lại, “Trận này thôi đừng đánh.”
“…” Cây quạt của Phương Tấn mắc kẹt, không thể mở ra.
“…” Đình Đình cả người lung lay một cái, thiếu chút nữa thì ngã từ trên cao xuống.
“Vương gia… Xin nghĩ lại…” Chủ tướng nói lời này ngay thời điểm mấu chốt, cho dù là Phương Tấn cũng không biết phải nên làm gì.
May mắn Chu Đường vẫn còn chút lý trí. Sau khi nuốt bớt u uất trong lòng, y nói, “Thôi, coi như ta chưa nói gì. Trì Đình, bổn vương hiện giờ mệnh ngươi làm Cần Vương Đại tướng quân, thẳng tiến công thành, phá tan quân đội của Ninh Vương!”
“Rõ!”
“Phương Tấn, ngươi nghĩ biện pháp hoà mình vào thành, dẫn đường cho đội quân trong thành, nếu bọn họ muốn phản ta, tức khắc diệt trừ!”
“Tuân mệnh!”
“Về phần Chấn Viễn Tướng quân Từ Duệ… Ta sẽ tự mình ứng chiến.”
________________________________________
Đêm đó, Lạc Bình ngụ tại trắc điện bên cạnh Chân Ương Điện.
Hắn không thể ngủ, cứ nhắm mắt lại giật mình nhìn thấy biển lửa vô tận, trái tim hắn cũng quặn thắt tựa như đang bị hoả thiêu.
Ngày hôm trước, Lạc Bình trợ giúp tiểu Hoàng đế gạt bỏ hoàn toàn thế lực phản loạn và nao núng trong triều.
Trước mặt mọi người, hắn lên án mạnh mẽ những triều thần tự an ủi bằng lý luận chân long thiên tử sẽ không chiến tranh vô nghĩa, “Trước mắt là giờ phút nguy ngập, chỉ có thể chủ chiến, liều chết chiến đấu! Các người còn muốn giảng hòa là có ý gì?”
Tất nhiên, tiếng chửi rủa thi nhau đáp xuống, nói hắn không biết tự lượng sức mình, nói hắn châm ngòi ly gián, vân vân.
Nhưng Chu Hành vẫn tin tưởng hắn vô điều kiện.
Lạc Bình dựa người trên giường tràng kỉ, suy nghĩ miên man —-
Tiểu Hoàng đế tại Chân Ương Điện cách vách, nhất định lại trắng đêm không chợp mắt.
Y vẫn luôn như thế, căng thẳng tới mất ăn mất ngủ.
Đứa bé đó làm Hoàng đế khổ cực như vậy, nhưng vẫn rất cố gắng, liệu y sẽ dùng tâm tình gì để đối mặt với sự phản bội của hắn đây…
Chu Hành không ở Chân Ương Điện.
Trên thực tế, y đang ở ngay tại ngoài cửa điện của Lạc Bình.
Gió thổi vừa mạnh vừa khô, thổi đến tím tái đôi môi y. Thái giám hầu hạ vài lần muốn khuyên đều bị y phất tay lùi xuống. Y ôm đầu gối ngồi trên thềm đá, tựa như một đứa trẻ đang tủi thân.
Trong tay y cầm một tiểu hà bao, mặt trên tiểu hà bao vẫn còn nhiều đầu chỉ.
Hoàng cung vắng lặng, y có thể nghe thấy tiếng ngâm nga rất khẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]