Ước chừng gần hai mươi phút, xe của dì đã từ từ lao tới. Tôi vẫy tay gọi, dì nhìn thấy, ngừng ở ven đường.
Cửa sổ xe quay xuống, ánh trăng cùng ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt làm tôi khắc cốt minh tâm. Dì cứ mỉm cười như thế trước mắt tôi.
Năm đó Troy và Hy Lạp quyết chiến mười năm làm nhân dân kêu thán, nhưng khi họ thấy Helen tuyệt đại phong tư, lại hóa thành một tiếng than thở, “Vì nàng, đánh lại mười năm cũng đáng giá!”
Chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của dì, tôi cũng sẽ cảm thấy dù bi thương hơn nữa cũng chẳng xá gì!
“Sớm vậy con? Đợi lâu chưa?” Dì ân cần hỏi.
“Dạ không, vừa đúng lúc ngắm trăng xong.” Tôi chỉ chỉ trời cao.
Dì ngẩng đầu nhìn, sau đó cười bảo tôi, “Lên xe đi.”
Tôi ngồi vào chỗ kế tài xế. Xe của dì vẫn gọn gàng sạch sẽ, không có bất kỳ đồ dư thừa nào.
Nghĩ đến tối nay tôi mời khách, liền hỏi dì muốn ăn gì.
Dì nói, thật ra ăn gì cũng được, quan trọng là ăn với ai.
Tôi cười cười, một câu nói thật ấm áp. Bất quá tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Tôi nói mình đã mấy năm không ở thành phố H, dì cứ quyết định đại chỗ nào cũng được.
Cuối cùng vẫn chọn một quán ăn Tây. Ngày lễ truyền thống nên kiểu nhà hàng Trung Quốc cũng đã đầy ắp người rồi.
Ăn cơm Tây cũng tốt, giữa hai người sẽ không có quá nhiều ngăn trở, cũng sẽ không bị … thứ khác hấp dẫn chú ý gì đó. Ngẩng đầu lên chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648898/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.