Tôi ra ngoài, đến phòng nghỉ thay quần áo, vừa đợi kết quả cuộc thi.
Thật ra tôi không quan tâm kết quả ra sao, chỉ cần dì có thể nghe hiểu là tốt lắm rồi.
Tôi vừa thay quần áo, vừa bình tĩnh suy nghĩ vài chuyện.
Lúc trước dì bảo “nghe không hiểu” rất nghiêm túc, nói cách khác là dì cố ý lẩn tránh tôi.
Nhưng lần này dì không có chỗ để trốn, hoặc là không đành lòng, hoặc là dì không muốn làm tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng trước khi thi, nên mới nói “Có thể nghe hiểu”? Tôi cũng chẳng biết dì thật lòng hay miễn cưỡng nữa.
Nhưng tôi không muốn truy cứu nữa, tôi có tư cách gì để tranh luận đây? Dì có thể không kháng cự tôi cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi.
Tôi ra khỏi phòng thay đồ, thấy dì đang ngồi trên ghế sofa.
Tôi đi tới, ngồi bên người dì, biết dì đang nghe điện thoại công việc. Tôi quay đầu lại nhìn dì, tham lam ngắm kỹ mỗi biểu cảm, mỗi cái nhíu mày, mỗi cử chỉ tập trung ấy.
Tôi không biết còn bao nhiêu cơ hội tiếp cận dì giống như vầy nữa. Không lâu sau, tôi sẽ rời đi, đến một nơi xa lạ, sống đơn độc. Còn dì sẽ kết hôn lần nữa, sống một cuộc sống bình dị, hạnh phúc.
Có lẽ nên buông xuống thôi, tôi đã níu kéo quá lâu rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc sẽ điên lên mất, nói không chừng còn có thể làm dì bị tổn thương. Tôi thà chết cũng không muốn thấy kết quả như thế đâu.
Lòng nghĩ vậy nên thấy thật an định.
Lát sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648887/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.