Buổi tối, dừng chân ở một khách sạn mới. Ăn xong cơm tối, nam đi đánh bài, nữ tụ tập trong phòng khách ca hát, còn khui cả rượu đỏ, không khí rất H.
“Thỏ Con, hay là em hát Việt Kịch cho tụi chị nghe đi.” Lại là cô gái kia.
“Chẳng phải chị nghe không hiểu sao?”
“Nghe không hiểu, nhưng chị xem phụ đề là được mà.”
“Chị nghĩ xem phụ đề là hiểu hả!”
“Thỏ Con, em hát lẹ đi.” Tiểu Chu ở bên cạnh cười khuyên nhủ.
“Đúng rồi. Ai cũng hát hết rồi, tới lượt em đó!” Người bên trên cũng mở miệng nói.
Lúc này mà cự tuyệt nữa thì có vẻ quá hẹp hòi. Tôi vốn cũng không sợ hát giữa đám đông.
“Hát thì hát, nghe không hiểu thì nhìn phụ đề nha!” Tôi do dự, nên hát đoạn nào đây?
Việt Kịch xuất hiện mang đến đủ điều kỳ diệu. Từ nhỏ tôi đã được bà hát cho nghe mãi, mưa dầm thấm đất, mấy trích đoạn cũng coi như quen thuộc.
Tôi quay đầu lại nhìn dì. Dì đang ngồi ở phía xa, dưới ánh đèn tối tăm, tôi không thể thấy rõ nét mặt của dì, dường như dì đang chuyên chú nghe ca hát.
Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện xưa của Lục Du và Đường Uyển (1),hai người bị bức ép chia tay. Nhiều năm sau, Lục Du đến vườn Thẩm du ngoạn gặp lại Đường Uyển, lúc này bà đã tái giá nên ông mới viết bài thơ tên “Thoa đầu phượng” tặng bà.
“Tay xinh gửi rượu hoàng đằng,
Đầy thành xuân sắc, bền tường liễu xanh.
Gió đông ác nghiệt đã đành,
Ai hay bạc cả ân tình vì đâu.
Lòng riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648880/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.