Từ Nhật Bản trở về, chỉ cảm thấy uể oải. Thân thể mệt mỏi khỏi phải nói, tâm cũng ỉu xìu không kém.
Đang muốn nghỉ ngơi cho thỏa mấy ngày, nào ngờ liền xảy ra vấn đề.
Tôi nhớ ngày đó khí trời rất nóng bức, tôi ở nhà nghỉ hè, chẳng đi đâu cả. Hơn chín giờ sáng, điện thoại di động đột nhiên vang lên, lại là Lý Bân.
Anh ta đã rất lâu không liên lạc với tôi, lòng tôi mơ hồ cảm thấy có liên quan tới dì Lạc.
“Alo, Lý Bân?”
“Thỏ Con” Giọng nói của anh lộ ra lo lắng, “Em có thể đến bệnh viện được không? Lạc tổng té bị thương, sắp làm phẫu thuật…” Tôi không nhớ rõ những gì anh nói sau đó, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim đập dồn dập.
Tôi há lớn miệng thở dốc, trong lòng tự nói với mình, đừng hốt hoảng, hít thật sâu nào!
Đón xe, đến bệnh viện. Phòng cấp cứu.
Sắc mặt dì trắng bệch nằm ở trên giường, mấy người Lý Bân lo lắng đứng một bên.
Tôi run rẩy tới bên dì Lạc, đưa tay nắm lấy tay dì.
Dì chậm rãi mở mắt nhìn tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu”, nhưng ai cũng nhìn ra dì đang nhẫn nhịn chịu đau.
Lòng chua xót lập tức muốn rơi lệ.
Nhưng tôi nhắc nhở bản thân ‘không thể khóc’. Chuyện quan trọng hiện tại chính là giải quyết vấn đề, không phải thêm phiền.
Phim rất mau đưa tới, là gãy xương bánh chè, lập tức phẫu thuật! Phải ký tên ngay!
Bọn Lý Bân nhìn tôi, tôi nhìn lại họ, cũng không biết làm sao bây giờ. Tôi không biết dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648858/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.