Tuy đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy ‘bảo bối’ của chị, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là lúc tôi và chị chưa thân lắm. Còn lần thứ hai là khi chúng tôi đã rất thân rồi. Lần thứ nhất, đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo. Lần thứ hai, tôi bị hơi men thúc giục —— vậy nên kết quả tuyệt nhiên khác nhau —— Lần thứ nhất, tôi lịch sự xoay người không nhìn chị. Nhưng lần này, tôi lại nhìn rất lâu không chớp mắt.
‘Bảo bối’ đó có hình dáng ra sao? Tôi nên miêu tả thế nào đây? Đều đặn, đối xứng, no đủ, trắng như ngà voi, càng thần kỳ chính là, chúng còn phát ra một vầng sáng lạ thường, giống như ánh sáng của mặt trăng, xinh đẹp đến chấn động lòng người.
Lúc tôi đang âm thầm đánh giá, kỳ quái chính là, chị cũng không xoay người đi, cũng không dùng gì đó che chắn lại. Cuối cùng, lúc tôi ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt sáng quắc của chị.
“A, thật ngại quá, em… ” Tôi ý thức được sự luống cuống của mình, không biết phải làm sao.
“Em nói xin lỗi là xong rồi sao?” Chị yếu ớt cất lời.
“Chúng quá đẹp, giống như có vầng sáng…” Tôi nói năng lộn xộn vài câu rồi cúi đầu, chợt nhớ tới cái ‘sân bay’ của mình. Nhớ năm đó, lời của dì Lạc đã trở thành một lời tiên tri, quả nhiên đến nay tôi cũng không thể qua nổi cúp A.
Trên mặt chị hiện lên một nụ cười phức tạp, “Em nói vậy… à, người đó cũng nói vậy… “
“Người đó? Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648855/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.