Lúc chúng tôi đến rạp hát, vở diễn cũng sắp sửa bắt đầu rồi. Nhân viên dẫn chúng tôi đến một căn phòng riêng, bên trong có mấy người đang đợi. Kỳ thực tôi đã gặp những người này trước đó rồi, nhưng giờ họ mặc trang phục khá nhàn nhã, có vẻ trẻ lại rất nhiều. Tôi cũng cảm thấy khoảng cách được rút ngắn khá nhiều. Hàn huyên vài câu, buổi diễn liền bắt đầu.
Tiếng đàn du dương cất lên như một bản nhạc thiên nhiên, khiến lòng người say mê.
Âm nhạc tựa như ảo mộng, bối cảnh tráng lệ, tuyệt đẹp. Bầy thiên nga trắng như khóc như tố ánh mắt ưu thương, sâu lắng. Họ dang rộng cánh tay, dáng người duyên dáng, thấp thoáng ẩn chứa nỗi buồn vô hạn. Đặc biệt nhất là đoạn nhảy đôi, tôi xem mà muốn rơi nước mắt. Câu chuyện thật đẹp đẽ nhưng lại mang theo tuyệt vọng, kể ra thì số mệnh vốn dĩ vô thường quá. Giữa cảnh trời xanh buồn bã như giấc mộng ấy, bầy thiên nga trắng khẽ khàng múa trong nền nhạc bi thương. Họ nhẹ nhàng, linh động, hệt như thiên sứ thánh khiết, tao nhã đến nghẹt thở, thê thảm đến tan nát cõi lòng, giống như giấc mơ cuối cùng của người phụ nữ đối với tình yêu thuở ban đầu.
Chứng kiến tình yêu động lòng người trên khán đài, tôi không khỏi suy nghĩ miên man. Hoàng tử không thể cứu chữa cho thiên nga, vậy nếu thiên nga mãi mãi không thể biến lại thành người thì anh ta có còn yêu cô ấy không? Thiên nga đen, trên một mức độ nào đó kỳ thật là có thể thay thế thiên nga trắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648840/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.