Được hai ngày nghỉ, tôi trở về nhà. Lúc ăn tối, mẹ nói cho tôi biết, dì Lạc phải phẫu thuật, còn đang nằm viện. Tôi giật mình, giận mẹ đến giờ mới nói cho tôi biết. Mẹ nói bố mẹ đã qua thăm dì, tôi không đi cũng không sao. Tôi nói rằng trước đây dì rất tốt với tôi, thăm dì là lẽ đương nhiên.
Đi qua đại sảnh khám bệnh ầm ĩ, hành lang dài ngun ngút, tôi đã đến được khu nội trú an tĩnh.
Đi thang máy đến tầng 20, vào phòng bệnh ở phía cuối hành lang.
Hít một hơi thật sâu, tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, chỉ là đi thăm bạn bè bình thường thôi mà.
Trấn định tinh thần xong, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời.
Vặn tay nắm, cửa mở ra.
Dì nằm đó, đôi mi nhắm lại, không nhúc nhích. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, rón ra rón rén đến bên.
Rốt cuộc vẫn khiến dì tỉnh. Dì mở mắt, thấy tôi, ánh mắt chợt toát ra vẻ giật mình.
“A, sao con lại tới đây?” Thanh âm dì vô cùng yếu ớt.
Dì gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối tung ở trên gối.
Lòng chợt chua xót.
“Con tới thăm dì đó.” Đi đến, tôi ngồi bên giường dì, đặt hoa lên tủ đầu giường.
“Ba mẹ con cũng đã tới rồi, con tới làm gì cho mất công.” Dì nhấn nút bên cạnh, dựng đầu giường lên 45 độ.
“Ba mẹ là ba mẹ, con là con.”
Dì mỉm cười: “Con xem nè, ở đây sướng lắm, chỉ cần rung chuông là có người hầu hạ tối ngày, nói là bệnh mà thật ra là hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648835/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.