Xế chiều, chúng tôi đi dạo qua rất nhiều cửa hàng. Ăn tối xong rồi về đến nhà đã hơn tám giờ. Hai người đều mệt lử, tắm xong rồi cũng không muốn xem ti vi như thường lệ. Tôi nằm trên giường ngái ngủ,dì Lạc ở bên cạnh tựa lưng vào thành giường đọc sách. Tôi nheo mắt nhìn dì. Dưới ánh đèn, gương mặt dì rất nhu hòa, như có vầng hào quang thánh khiết tỏa ra xung quanh, lông mày dì khẽ nhíu, có lẽ là thói quen khi đọc sách, càng tăng thêm vẻ thùy mị cho dì. Tôi không thấy rõ đôi mắt dì, chi thấy lông mi khe khẽ động
Bất chợt tôi tiến đến gần dì hơn, tựa đầu vào cạnh khuỷu tay dì. Dì một tay cầm sách, một tay ôm lấy đầu của tôi, mặt của tôi cứ vậy mà nép sát vào ngực trái của dì, chỉ cách một lớp áo ngủ mỏng manh.
Thật mềm mại! Thoải mái còn hơn cả lúc ôm gấu bông a! Tôi nhắm mắt, hưởng thụ chút hạnh phúc hiếm hoi này. Tôi và mẹ rất ít thân mật kiểu như vậy. Sau khi sinh, thân thể mẹ không được tốt lắm nên không có sữa cho tôi bú. Có lẽ vì trời sinh thiếu thốn, bản năng trong tôi bắt đầu gào thét.
Ngọt ngào như thấm thẳng vào tim. Tôi vươn tay ôm eo dì thật chặt, tựa như sợ thời gian trôi qua quá nhanh, hạnh phúc chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Tôi chợt nghĩ đến cậu bé trong “Trí tuệ nhân tạo”. Hóa ra cậu bé ấy cũng như tôi khao khát tình yêu. Lúc này mới hiểu được vì sao mình khóc, là vì đồng cảm.
Dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.