Chương trước
Chương sau
Chiều nay tôi về nhà, ngôi nhà của tôi khá đông, lũ trẻ hàng xóm thường sang nhờ tôi giảng bài hộ, đúng hơn là tôi là gia sư free cho chúng nó. Tôi cất xe vào trong nhà, cả bọn đứng lên chào tôi rất lễ phép.
- sao mấy đứa đến sớm vậy
- chúng cháu sắp có thi khảo sát cô à
- thế mấy đứa ôn đến đâu rồi?
Tôi bỏ cặp xuống nhìn vào cái đống vở mà chúng nó đang viết, mỗi đứa một lớp thật khó để giảng hết cho chúng nó cùng một lúc. Tôi lướt qua một lượt, mấy đứa lớn tôi biết nhưng có mấy đứa lạ lạ này thì tôi không.
- thế 2 đứa này con nhà ai mà cô chưa gặp
- cháu con Bố Vinh.
- bố Vinh nào nhỉ?
Tôi ko nhớ chú ấy tên Vinh.
_nhà cháu kia kìa.
Cô bé xinh xắn chỉ cho tôi sang nhà chú. Tôi tự nhiên bật cuời. hóa ra chú có 2 cô con gái lớn và xinh thế này... tôi đang mải nghĩ như vậy bỗng chốc giật mình nhớ đến cô gái đó. Chả nhẽ cô ta... là mẹ của 2 đứa này.... người phụ nữ không tuổi là có thật sao? Tôi đơ người nói 1 câu như có vẻ giận
- sao cháu không về bảo mẹ cháu giảng cho.
- mẹ cháu.....
Đứa con gái lớn ấp úng còn đứa nhỏ thật thà
- mẹ cháu đi mất rồi.
Tôi giật mình, người đàn ông đó không phải dạng tầm thường, trông anh ta rất phong độ,... hay có thể... quá lăng nhăng rồi. tôi chấp nhận phương án mà tôi vừa đưa ra... lại 1 thằng đàn ông chẳng ra gì.
Tôi nhìn hai đứa bé đáng thương một lượt, tôi may mắn hơn chúng khi bố tôi là một người đàn ông rất chung tình và thương vợ con, nhưng sao bố có thể chơi với những ng như thế. Những đứa trẻ này đang trải qua cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi quả thật rất thương chúng.
Thế là công vc gia sư của tôi lại bắt đầu cho đến khi chúng thi xong bài thi khảo sát. Tôi chia đều thời gian để có thể sát sao hết chúng nó. Quả thật làm cô giáo của một lũ trẻ có mệt nhưng tôi thấy vui vô cùng. Tôi yêu trẻ con.
Hôm nay ngoài mấy đứa trẻ đang say sưa học bài còn có sự xuất hiện của học sinh lớn nữa, không ai khác chính là chú. Chú không công khai đứng vào bên trong nhưng cũng đứng quan sát ngoài cửa gần như từ đầu đến cuối. tôi ko quan tâm sự có mặt của chú mà say sưa giảng bài, thi thoảng tôi chọc cho chúng nó cười, bản thân những đứa trẻ cần sự tự nhiên như vậy. cho đến cuối giờ, khi tất cả đã ôm sách vở ra khỏi phòng tôi mới mệt mỏi bước ra
- cháu nên đi học ngành sư phạm thì hay hơn
Tôi quay lại nhìn cái người đang dựa vào tường nhìn tôi tủm tỉm cười và nói, bố mẹ tôi đã đi ra ngoài để ko làm phiền lũ trẻ, vậy là có mình tôi với chú ở nhà
- Chú về trông 2 đứa bé đi. đứng nhà cháu làm gì... bố cháu không có nhà đâu.
Tôi bước tự nhiên ra phòng khách lấy nước uống, trả lời mà không thèm nhìn đối phương.
- có người trông 2 đứa nhỏ rồi, cháu đừng lo.
Tôi nhếch môi cười. tôi thấy câu đấy thật nực cười thì đúng hơn. Tôi quay đi ko thèm nhìn người đứng đó
- thế chú về đi cho cháu đóng cửa cháu nghỉ
Tôi nói trong lạnh lùng. Tôi bị dị ứng với những ng đàn ông đa tình. 1 người là quá đủ với tôi rồi. cho nên tôi cứ nghĩ đến là thấy hận.
Trước khi đi ngủ, con Nga hàng xóm lại ới tôi ra ban công. Hình như cái ban công này là chỗ để chúng tôi bán dưa, và trao đổi vịt thì phải. người ta nói đúng, 2 người đàn bà thôi cũng thành cái chợ rồi. Nó đứng tựa vào ban công, chổng cái mông lên trông điêu dễ sợ. con Nga này được cái sexy, à mà tôi mới nhớ ra, cái ngõ nhỏ này hình như có 3 đứa chạc tuổi tôi, cái con Oanh điên kia cũng ko kém phần ngoại lệ.
- ê mái già, hôm nay bận gì mà giờ mới mò mặt ra đây.
- tao dậy mấy đứa bé học.
- ôi giời. lo thân mình chửa xong.
- chưa chửa nhưng mà đẻ được.
Haaa
- tao nghĩ mày nên dành thời gian nghĩ cách mà chống ế đi. chứ dạy mấy đứa đấy thì được tích sự gì. Hay là định cưa ông Hùng Lùn, mẹo… trai trên đời này chết hết hay sao mà đi mó mấy thằng vợ bỏ vợ chết,vợ ly dị.
- đừng có mà nói nhảm.
Tôi lườm nó. nó tủm tỉm
- ơ mà… cái ông anh hàng xóm nhà chúng mình đây cũng thế nhể. mẹ cha … cái ngõ này lắm con ế chồng cho nên hấp dẫn mấy lão bỏ vợ thì phải?
- này… mày nói vậy ông ý nghe thấy là mày ăn bom đấy. cẩn thận mất nhà sau 1 đêm đấy, sáng ngủ dậy lại thấy mình nằm trên thiên đường thì bỏ mẹ.
Haaaa
- thôi đi, mày nghĩ ai cũng thâm độc như mày chắc.
- kệ tao…
Tôi cười khoái trí… trêu cái con này vui mà.
- này… mày cười ít thôi người ta bảo mày hâm đấy.
Tôi ko nhịn được. nó thì đứng nghiêm túc, hai mắt sáng như sao nhìn tôi
- Ê, con kia, ta có chuyện định nói.
- chuyện gì
- ngày mai mày rảnh không?
- có chuyện gì?
- tao hỏi rảnh không?
- ko bao giờ rảnh cả.
- mày lúc nao cũng đau đầu vì tiền mà đéo thấy điên đầu vì tình nhở.
- đời nó thế, tận hưởng cảm giác FA được ngày nào hay ngày đấy vì có thể sẽ gặp hoàng tử trong mơ bất cứ lúc nào.
- nghe kinh bỏ mẹ. mày thôi đi, mai tao dẫn hoàng tử đến cho.
- hoàng tử là thằng nào.?
- thì Anh Phương… từ hôm nọ anh ấy nói anh ấy chưa có cơ hội xin lỗi mày.
- thôi tao xin mày cho tao 5 xu bình yên thôi cũng được.
- tao cũng xin mày cho tao 5 đồng bình yên đi. cái ông Phương ông ý hối tao lắm rồi.
- mày bảo hộ tao với nó là tao có người yêu rồi.
- yêu đương cái Lờ… tao bảo với nó là mày chả có thằng mẹo nào đến cưa rồi.
- ơ… mẹ mày … cái loại lắm chuyện.
- đéo phải tao lắm chuyện. mà là ông ý cứ….bắt tao phải khai ra
- mày là cái loại dại trai….thích bao đồng à… này… mày tin sáng mai cả nhà mày dọn lên sao hoả không?
- mẹ…. mày tin tao nói 1 câu ông ý trông cây cổ thụ trước cửa nhà mày không?
- đéo tin… mày cứ thử bảo nó qua đây. mẹ… tao cho con Puli nhà tao ra tha của quý ngay… dám đến à?
- được rồi nhá… cứ đợi đấy.
Tôi quay vào nhà đóng cửa. tôi nổi tiếng là đứa khá đ anh đá. nếu như nó dám đến đây. Tôi không ngần ngại mà đuổi nó về. đạn đã lên sẵn trong đại bác. chỉ 1 mồi lửa là bay ngay.
Hôm sau khi tôi về nhà, chỉ có 1 đứa lớn nhất đang ngồi phòng khách chờ tôi, tôi nhìn xung quanh rồi hỏi nó
- bọn trẻ đâu rồi cháu
- dạ... chúng nó ở bên nhà chú Vinh.
- bên đó làm gì?
- chú ấy bảo cô cứ sang rồi sẽ rõ ạ
Tôi cũng tò mò bước sang, lần đầu tiên tôi vào nhà chú. Căn nhà được bài trí theo phong cách hiện đại, đung sở thích của tôi, ánh sáng trong phòng khách cũng không quá nổi bật tạo ra một không gian ấm áp. Tôi ngỡ ngàng với không gian này.
- cô ơi. ở trên tầng 2 ạ
Tôi bước theo nó lên tầng 2, căn nhà này có khi còn rộng hơn nhà tôi nữa, nó tạo cho tôi cảm giác rất thoải mái. Tôi bước vào căn phòng có tiếng ồn ào của lũ trẻ. Đây là căn phòng học đẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi không biết chú ấy chuẩn bị cho 2 đứa nhỏ hay tất cả chúng tôi nữa, nó còn có cả máy chiếu, 1 chiếc bảng khá lớn, ghế cho bọn trẻ và ghế cho cả tôi. Cái ghế tựa rất đẹp. Nói chung là nó đầy đủ tất cả các trang thiết bị cần thiết và khá hiện đại.
- bố của Ngọc Anh và Bảo Anh thật tuyệt vời nha. Sao có thể làm cái phòng học đẹp như vậy.
- bố cháu mới lắp hôm nay thôi cô ạ. Bố cháu bảo thấy cô cháu mình học cực quá
- thế à
Tôi có chút ko hiểu vì sao chú ta lại làm như vậy, bản thân tôi chỉ là một cô giáo dạy kèm thôi đâu có cần cầu kì điều gì
- tôi đã nói với anh Huy rồi, từ giờ đây sẽ là phòng học của bọn trẻ, cháu cứ sang đây dậy bình thường, đừng lo sẽ làm phiền ai
- thế còn chú
- tôi ư... tôi yêu công việc này giống ai đó yêu công việc của họ
Chú cười quay đi còn tôi phút chốc vẫn bất ngờ.
thường thì cuối buổi bọn trẻ và tôi cùng ra về. cái cô gái xinh đẹp ấy thường cuất hiện rất đúng lúc. Có lẽ họ đã hẹn giờ nhau cho nên cô ấy luôn có mặt lúc chúng tôi ra về. thấy cô ấy. tôi mỉm cười chào theo phép lịch sự. còn cô ấy có thái độ không hài lòng. Đó là chuyện của cô ta không phải chuyện của tôi. Tôi làm kinh doanh, Do vậy bất cứ ai cũng có thể tạo cho tôi mối quan hệ, và bất cứ mối quan hệ nào cũng có thể tạo ra tiền. cho nên tôi luôn cư xử 1 cách rất lịch sự, cho dù tôi biết họ chả ưa gì tôi.
Cánh cổng nhà tôi đối diện nhà chú…lúc này là 9 giờ tối rồi ánh điện trong nhà tôi lại sáng. ấy … nhà tôi lại có khách. Đã lâu rồi hình như bố tôi không để điện sáng như vậy. trong nhà… mấy người con trai đang nói chuyện gì đó rất rôm rả, thấy tôi bước vào… mọi người ngẩng lên nhìn. Không khó nhận ra Phương với cái áo sơ mi trắng chỉn chu, cùng bạn trai của con Nga hàng xóm… tôi nén tiếng thở dài… mong là cậu ta đừng ti toe cái chuyện ở Hoàng Gia hôm nọ, nếu không tôi k biết cậu ta có toàn thây mà ra về không nữa.
- ơ kìa… gái về rồi đấy à?có bạn đến chơi này.
- vâng. Chào mọi người.
- Bình đi dạy về đấy à? vất vả quá.
- ko có gì? bạn đến đây có việc gì?
- ơ… chị này hôm nay hỏi câu buồn cười. bạn nó đến chơi mà … ngồi tiếp bạn đi để bố đi có việc.
bố tôi đứng lên. Khuôn mặt có vẻ vui… chắc là có thằng nhăm nhe khênh bom giúp nhà bố đi nên bố vui cũng phải. tôi biết cậu ta ko nói gì… chứ nếu k bố tôi chả tươi thế kia
tôi ngồi xuống đối diện hai người bạn. giờ tôi biết nói gì đây hả các bác. Con Puli nhà tôi chạy đâu mất rồi. hình như kế hoạch của tôi bị bố phát hiện rồi hay sao ý nhỉ… mọi thứ tạm đổ bể ngay từ ban đầu.
tôi và Phương cứ ngồi đó nghe anh Người yêu Nga chém gió, thi thoảng lại vâng coi như tôi có nghe anh ta nói, dù tôi chả nạp vào đầu đc cái gì. Đúng là chân gỗ nhỉ… bao giờ cũng như cái loa phát thanh.
Sau khi họ ra về, tôi lại phải tiếp con Nga. Tôi nhìn nó ngán ngẩm, con nó rúc rích bên kia cười.
- mày cười cái mẹ gì?
- tao cười con chó nhà mày.
- nó phản bội tao,… giống mày….
- cái lờ… dám ví bà như chó nhà mày à.
- chả thế.
- thôi … tao thấy anh Phương cũng tốt, mày cho anh ý cơ hội đi, anh ấy thích mày thật lòng ý, yêu mấy người rồi nhưng cũng ko quên được mày.
- mày có thấy thằng đàn ông nào nói anh đến với em chỉ vì muốn lên giường không? Mày dễ tin người quá đấy
- còn hơn cái loại đa nghi, nghĩ ai cũng xấu xa như mày.
- thôi đi, tao mệt mỏi lắm, đau đầu vì tiền mà điên đầu vì tình rồi đây.
- mẹo… đã có đéo gì đâu mà điên, đến lúc dính nhau thì vừa sướng lại vừa rên ý chứ.
- đấy là ở thì tương lai, còn hiện tại tao chưa nghĩ đến
- mày định lên chùa thật đấy à.
- thôi kệ tao, tao ngủ đã.
Tôi vào nhà nằm vật lên giường. ai bảo tôi ko muốn có chứ, nhưng mà chưa tìm thấy thôi. nhiều lúc đi làm về thấy trai gái nó ôm nhau, cũng thấy tủi thân đến lạ. nhưng mà thôi… nghĩ nhiều đau đầu lắm. tôi sẽ ngồi đây, chờ hoàng tử của tôi mò đến. nhất định sẽ đến.
Hôm nay, buổi cuối cùng để ngày mai chúng nó đi thi, tôi không giảng bài gì nữa cả, tôi ko muốn gây cho chúng sự căng thẳng. Tôi ngồi trên chiếc ghế chúng ngồi xung quanh và kể cho chúng nghe những câu chuyện của tôi. Bạn biết đấy, khi dẫn đường cho một đứa trẻ, ví dụ cụ thể nhất chính là bản thân mình. Tôi muốn chúng có thể thấy được những bài học từ tôi cũng như mong muốn chúng có thể sống một cuộc sống vui vẻ như tôi đang sống. Nhứng đứa trẻ ngồi xung quanh cười đùa vui vẻ, tôi không nghĩ rằng bên ngoài kia cũng có một người đang lắng nghe những câu chuyện về tôi. Tôi hoàn toàn ko để tâm đến điều đó.
Cho đến khi chúng tôi tan học và bước xuống khỏi cầu thang thì cô ta lại xuất hiện, lần này, hai người họ đang tình tứ ngay cầu thang. Tôi đứng lại hắng giọng một tiếng khiến họ buông nhau ra. Tôi ngại, 1 phần vì tôi đã xâm phạm sự riêng tư, một phần là vì họ ko nghĩ cho mấy đứa trẻ.
bây giờ đã gần 10 giờ tối rồi, tôi đã đủ lớn để hiểu vấn đề. thấy tôi Cô ta ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, còn tôi cười với cô ta một nụ cười tươi. Tôi ko chấp cô ta. Tôi không có ý gì với chú ta cả, cho nên cúng không cần bận tâm thái độ của cô ta, đàn bà con gái, bớt sân si đi cho mình xinh đẹp và phúc hậu.
- các em chào cô đi chứ
Cả bọn đồng thanh...
- cháu chào cô
Duy chỉ có Châu Anh và Bảo Anh thì không
- Châu, Bảo, hai đứa chào cô ấy đi
- không
- cháu ghét cô ấy, cháu không chào
Bảo Anh trẻ con nên ko ngần ngại nói ra suy nghĩ
- cô ấy hay chiếm bố của cháu. Lại suốt ngày õng ẹo như này này
Mấy đứa làm trò khiến cả lũ cười ầm lên.
- Bảo Anh.....
Tiếng chú ta nói sau lưng tôi. Tôi quay lại nhìn ánh mắt không lấy gì là thiện cảm
- nó chỉ là con nít thôi
- ko sao. Mấy cô cháu mệt chưa, vào ghế ngồi uống nước đã
- không cần đâu, chúng cháu phải về rồi
Tôi dắt mấy đứa ra phòng khách rồi mới nhớ ra và dặn lại.
- ngày mai cô chúc mấy đứa thi tốt, thì xong thì nhớ Bảo mẹ cho đi chơi 1 hôm. Việc học của chúng ta tạm gác lại, cô sẽ đi công tác 1 thời gian, khi nào về chúng ta lại tiếp
- cô lại đi công tác ạ
Tiếng chúng nó tiu nghỉu. Tôi cười
- như lúc nãy cô đã nói với mấy đứa rồi mà... không nhớ sao
- có ạ
- vậy giờ ngủ để ngày mai chiến đấu nào
bọn trẻ giải tán hết, tôi vẫn còn đứng lại.ấu khi chúng đi khuất tôi mới quay lại nhìn vào chú… cái điều tôi định nói ra… có lẽ là hơi tế nhị nhưng tôi nghĩ, tôi vẫn nên nói.
- chú Vinh.
- gì vậy Bình?
- cháu có chuyện muốn nói với chú.
- chú nghe đây.
Tôi nhìn sang cô gái đó rồi nhìn chú.
- cháu có lẽ hơi nhiều chuyện nhưng mà cháu thừa nhận ai yêu nhau cũng cần quan tâm nhau, vài cử chỉ tình tứ cũng thể hiện tình cảm với nhau nhưng nó nên ở đúng chỗ một chút, tụi trẻ còn rất nhỏ để trông thấy những hành động nhạy cảm, mong chú…. hiểu… cháu cảm ơn.
Chú ta đứng im, có lẽ cũng nhìn nhận ra vấn đề, con cô gái kia.
- chị hơi nhiều chuyện rồi đấy, việc mình còn chưa lo xong lo việc nhà người khác làm gì? chắc do chị chưa có ai để ý nên thấy thế thôi chứ chuyện đó là bình thường mà. chị cứ có đi rồi chị biết.
- cảm ơn em. chị kém cỏi hơn em rồi, sẽ cố phấn đấu để đc như em đấy.
Tôi cười khẩy rồi quay đi. bạn biết không khi 1 lần trong đời gặp tổn thương về tinhf cảm, bạn dường như chẳng còn nhiều cảm xúc với đàn ông, mà nói đúng hơn nó trở thành ác cảm đối với bạn. vì vậy… tôi chúc cho họ luôn hạnh phúc … vì nếu anh ta có thể bỏ gia đình thì cũng có thể bỏ cô ta thôi… đó là bản chất mỗi người
Hôm sau, bố tôi có tổ chức bữa cơm chia tay tôi, tất nhiên là có cả chú ta, tôi hoàn toàn không để ý đến điều đó, tôi vẫn vui vẻ đùa cười với mọi người. cho đến khi cháu gái tôi nghe được tin tôi sắp đi nó mới xà vào lòng tôi làm nũng
- mẹ đừng đi, mẹ ở nhà với con
Tôi xoa đầu nó. Cười một nụ cười buồn
- mẹ đi làm, kiếm tiền mua búp bê cho con
- con ko chơi búp bê cũng được, mẹ ở nhà chơi với con
Cả nhà im lặng nhìn nó và tôi, tôi biết, mọi người không đồng ý việc tôi cứ đi biền biệt như vậy mà chẳng dắt thêm ma nào về, khổ cái thân tôi là tôi lại thích thế.
tôi cười ái ngại. tôi sợ nó sẽ làm cho không khí căng thẳng hơn
- đấy con thấy không, đứa trẻ con nó cũng không ủng hộ cách nghĩ của con đâu
- mẹ....
- con gái sắp 30 tuổi đầu rồi, giờ tập trung mà kiếm tấm chồng đi, làm mãi cũng chỉ đến thế, tất cả cứ để đàn ông họ lo con ạ
Tôi cười trừ, mẹ tôi nghĩ thật là cổ hủ, phụ nữ ngày nay đâu cần đàn ông
- mới 28 mà mẹ
- 28... sắp sang 29 rồi
- ôi dào, mẹ cứ quan trọng hóa vấn đề,
- quan trọng cái gì. Để 30,ba mấy rồi ai người ta rước
- mẹ thì....
Tôi cười
- mẹ đừng lo, sau này ko ai lấy con thì con sẽ đi kiếm đứa cháu cho mẹ bế là được chứ gì.
Tôi nửa đùa nửa thật. Mẹ tôi giãy nảy
- nhà tao không có kiểu chửa hoang đâu nhé. Cái gì cũng phải đàng hoàng
- thế sau này già kiếm anh chết vợ hay bỏ vợ cũng được. Mẹ đồng ý chưa?
Tôi cười phá lên để mẹ không còn cơ hội nào mà mắng tôi nữa. Cho đến khi mọi người đã về gần hết, chỉ còn chú vẫn đang ngồi lại nói chuyện với bố tôi. Tôi kéo vali ra khỏi cửa, chuyến bay đêm nay tôi sẽ tranh thủ ngủ vì mai tôi đã phải đi làm rồi
- mấy giờ con đi
- con đi bây giờ đây
- xe đến chưa
- chưa ạ
- ko đến thì kịp giờ sao?
- con gọi mấy lần rồi mà ko được
- hay để chú chở cho
Tôi giật mình vì lời đề nghị.
- thôi k cần đâu ạ. Xe sắp đến rồi
Nói vậy nhưng trong lòng tôi cũng nóng như lửa đốt. 15 phút sau, mọi thứ vẫn im lìm. Bố tôi sốt ruột đứng dậy
- đưa số đây bố gọi cho nào
- con gọi rồi mà. Ko cần đâu
- mấy giờ cháu bay
- gần 12 giờ ạ
- thế thì phải đi rồi, đi từ đây lên đó mất 1 tiếng rồi mà giờ 10 rưỡi rồi đó
- ....
Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ
- đứng đây chờ chú
Chú bước nhanh về phía nhà mở cửa, chưa đầy 5 phút sau xe chú đã đỗ trước cổng nhà tôi. Chú bước xuống xách đồ của tôi để vào cốp xe rồi lên xe chờ. Tôi ngại... quả thật rất ngại... và tôi sợ... tôi ko có thiện cảm với những ng đa tình như chú...
- lên xe đi con muộn rồi
Bố tôi giục... tôi cười méo mó rồi mở cửa ngồi vào... tôi ngồi ghế sau....
- đến sân bay rồi đến nơi thì gọi cho bố
Tôi gật đầu và chú phóng vù đi.... mọi thứ có lẽ là cái duyên của tôi mất rồi
- cháu có vẻ không thích chú
- dạ...
Tôi giật mình ngẩng lên nhìn chú sau câu nói đó
- chú cảm thấy thế. Chú làm sai chỗ nào à?
- à.... không... không sai chỗ nào
- vậy sao ko thích chú?
- cháu có nói thế đâu
- nhưng thái độ
- cháu lại lộ liễu như vậy à?
- chú nhạy cảm lắm
- nhạy cảm quá cũng ko tốt đâu
tôi buông 1 câu nói rồi tất cả chìm vào im lặng. Tôi mở đt nhìn cái lịch công tác vào ngày mai... rồi thở dài
- cháu sẽ đi bao lâu?
- cháu chưa biết được
- thế 1 năm đi mấy lần?
- phải nói là môt năm về mấy lần mới đúng
Chú bật cười. nó biết chú đang nhìn nó qua gương. Nó mặc kệ, cứ thế mà cắm mặt vào điện thoại
- cháu đã tính bao giờ ổn định chưa? Chứ con gái mà đi suốt như vậy thì...
- chú nói giống mẹ cháu nhỉ
Tôi chặn ngay. Chú cười
- mọi người lo cho cháu đấy.
- cháu nghĩ cháu đủ lớn để biết mình nên làm gì
- con gái lớn tuổi sinh con không tốt
- không phải con chú thì chú lo làm gì?
- đấy là chú lo cho cháu, mà nhỡ.. con chú thì biết làm sao được
Chú nói như tán. Tôi đặt điện thoại xuống. Dám ăn nói với tôi như vậy... quả là to gan
- chú già.... chú mơ giữa ban ngày đấy à?
- chú mà già
- thì bị cháu gọi là chú thì già rồi còn gì.
- chú mới có 37 thôi nhé
- 37???
Tôi nói to ngay đằng sau chú
- chú già hơn tuổi à?
- không
- thế sao cháu sốc thế
- chú 37 mà có con 14... cháu ngưỡng mộ chú vào đời sớm thôi.
- chú lấy vợ sớm. Tốt nghiệp đai học xong cưới. cưới xong 7 tháng thì cô ấy sinh Châu Anh.
- nhà chú ăn kem trước cổng mà không biết che đậy gì à?
Tôi nói 1 câu thô lỗ như vậy mà chú cũng hiểu ý
- cái hồi đấy yêu nhau thì chỉ biết yêu thôi. Đến lúc tình yêu nó ko cho cảm xúc làm chủ nữa thì cứ thế mà tấn.
Tôi rúc rích cười phía sau. Câu chuyện của tụi trẻ con tôi hiểu. tôi từng yêu rồi mà... yêu đến ngu người mà cuối cùng bị nó bỏ đi yêu con khác. Mà đúng hơn là nó cho con nhà người ta chửa rồi tôi mới biết mình bị lừa... đúng là ngu người.
Tôi bật cười một cách chán nản, nghĩ đến cái chuyện đấy tôi lại chẳng có gì muốn nói với chú ta... ôi đàn ông, ngoài bố tôi ra thì cũng cùng loại với nhau cả... đấy là tôi đã nghĩ như thế đấy.
Tôi lại cắm mặt vào điện thoại cho đến khi người phá vỡ sự im lặng lại là chú
- chú chưa kịp nói lời cảm ơn cháu. Từ ngày có cháu, Bảo và Châu nó vui vẻ hơn hẳn. Nói chuyện gì cũng Bảo cháu dậy chúng như vậy. nói chung là chú thấy cách giáo dục của cháu rất có hiệu quả, nếu cháu là mẹ. Nhất định sẽ là một người mẹ tuyệt vời
- chú có nói nhầm ko đấy?
tôi ko ngẩng lên mà vẫn nhìn vào điện thoại
- chú không
- ngày xưa lúc yêu 1 vợ chú chắc chú cũng nghĩ như thế, và giờ nó như thế này
- người ta nói muốn biết con người như thế nào hãy nhìn vào cách cử xử với trẻ con của họ. Chú không biết điều đó có thật sự đúng ko, nhưng chú đánh giá cao về cháu
- cảm ơn chú
tôi vẫn có vẻ thờ ơ với câu nói đó
- thật may mắn cho ng đàn ông nào yêu được cháu
- thế mà ng ta đã đá cháu ra đường chỉ trong 1 nốt nhạc
Tôi trả lời thản nhiên. Sự vc đã xảy ra rất lâu, tôi cũng ko còn lưu luyến vấn đề đó nữa, vả lại tôi ko có gì giấu giếm chuyện tôi đã từng bị bỏ rơi. Nếu có thể gặp lại anh ta... nhất đinh tôi sẽ hỏi tôi sai chỗ nào. Để sau này nếu có ai đó bên tôi, tôi nhất định sẽ cho mình kinh nghiệm yêu lần nữa
- đó là một kẻ điên, một đứa mắt mù
- không. Anh ta là một người thông minh và sáng suốt. Ít ra anh ta cũng giúp cháu yêu nhiều hơn một người.
Chú ấy phí cười sau câu nói của tôi. Có lẽ trên đời này đứa nhây nhất là tôi và điên nhất cũng là tôi.
- vậy cháu đã yêu thêm được bao nhiều người rồi?
- chưa thêm được ai
- tai sao vậy?
- à... tai vì mấy anh chàng đó người thì cao quá, người thì thấp, người thì gầy quá, người thì béo, người thì ngắn quá mà người thì dài quá.... nói chúng là chưa có cái nào vừa
Nó nói thản nhiên khiến chú cười không ngâm được mồm.
- cháu hài hước thật đấy
- ko... cháu điên chút thôi.
- ai nói thế
- cháu nói
- không ai nghĩ mình điên cả
- vậy có cháu đây...
- đừng khiêm tốn như vậy, cháu thật sự rất đáng yêu.
- cháu cũng thấy chú rất đang yêu,...nếu như chú không nói ra câu vừa rồi
Tôi ko muốn được khen như vậy, chiếc xe đã đi vào chỗ đậu của sân bay, tôi mở cửa rất nhanh, còn chú cũng nhanh nhẹn lấy đồ cho tôi. Rồi lên xe phóng vù đi. tôi nhìn theo bóng dáng chiếc xe trong bóng tối xa dần và thở dài. Rốt cuộc chú ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Tôi kéo và li và hành lý đến cưa checkin, máy bay tôi bị delay 30 phút, tôi yên tâm quay ra chờ... không sao cả. Tôi còn rất nhiều thời gian. Tôi đi ra chọn 1 cái ghế đẹp cho mình... đúng hơn là 1 cái ghế trông giữa những cái ghế trống. Sân bay hôm nay không quá đông. Không khó nhận ra những người đi cũng chuyến của tôi đang sốt ruột chờ đợi. tôi vắt chân nghênh ngang lên cái vali... ngả lưng ra sau thư giãn... cuộc đời tôi chưa biết bao giờ sẽ ngừng những chuyện đi này... nhưng nếu tôi có thể tìm thấy định mệnh của cuộc đời mình, nhất định tôi sẽ vì người đó mà ở lại.
- cháu đi nhanh thế, làm chú tìm mãi
Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt... một người đàn ông phong độ, dường như đến cái tuổi này, người ta không còn cái vẻ đẹp ngông nghênh như thời tuổi trẻ, mà một vẻ đẹp phong trần, khuôn mặt lộ rõ nét từng trải. sự tự tin, chỉn chu qua cách nói chuyện. Người đàn ông nói câu nào rõ ràng như chú không phải lần đâu tôi gặp nhưng tôi cũng thấy chú có gì đó rất đặc biệt... một sự đặc biệt tôi ko miêu ta được chỉ có điều, tôi ko chấp nhận được việc chú ta lăng nhăng.
- cháu tưởng chú về rồi
Tôi cúi xuống nhìn điện thoại 1 cách lạnh nhạt
- chú chạy đi cất xe. Với lại bố cháu đã giao cháu cho chú, nên chú phải đưa đến tận nơi, chờ cháu lên máy bay rồi mới quay về báo cáo.
- cảm ơn chú. Đưa đến nơi thôi đấy....
Chú cười
- thế cháu nghĩ chú sẽ đưa cháu đi đâu nữa... nhìn chú gian thế à?
- cháu không dám nói... nhưng đó là sự thật
Chú bật cười cái sự “thật thà kín đáo” của tôi... ôi... tôi cũng ko phải dạng vừa đâu. Tôi lúc nào mà thẳng thì như ruột ngựa luôn, cứ thế mà ra.
- hóa ra cháu không thích chú vì chê chú gian... nói cho chú biết chú gian ở điểm nào?
- cháu có nói thế đâu
Tôi cãi.
- cháu lật nhanh lắm cô bé ạ
- cháu lớn rồi.
- cháu vẫn teen lắm.
- cháu còn già hơn cô bạn gái chú ấy chứ. Teen phải nói lớp tuổi của cô bé ấy mới teen.
- à... cô ấy 25 tuổi.
- chú cũng giỏi... mà ko, đúng hơn là những người như chú luôn rất hấp dẫn với những cô bé như vậy
- không háp dẫn với cháu sao?
- kiểu như là dê già lại nhai cỏ úa ý.
Cái miệng tôi lia láu. Tôi đâu có nhường nhin chú ta... tôi cũng ko gọi là cố thắng làm gì.. tôi nói cho nhanh hết thời gian thôi
Chú ấy cười không ngừng... tôi ko hiểu do tôi nới chuyện hay hay do tôi nói hâm nữa... tôi kệ
Đến lúc loa của sân bay thông báo là chuyến bay của tôi đang chờ tôi, tối đứng dậy xách hành lý
- để chú xách giúp
- khong cần đâu, cháu tự làm được
- không sao, cháu cứ ra cửa kiểm soát đi
Chú mang đồ cho tôi ra tận cửa kiểm soát hành lý, tôi đặt tất cả đồ của mình lên băng rồi quay lại nhìn chú. Chú cũng nhìn tôi rồi nở một nụ cười ko được tươi như lúc nãy
- bố cháu dặn là gọi cho bố cháu đấy, gọi chưa?
- à quên, cháu quên rồi
Tôi lật đật tìm cái điện thoại trong túi mình
- nhớ gọi cả lúc xuống máy bay. Bảo bố cháu nhắn cho chú 1 câu cho chú yên tâm
Tôi nghe câu nói đó mà ngẩng lên nhìn chú. Ngoài bố tôi ra, chú là ng đầu tiên nói với tôi câu đó. Tôi gật đầu rồi bước vào bên trong. Tôi định đọc cho chú số của mình nhưng hàng người này đông và vội vã quá nên tôi bị đẩy theo rất nhanh. Đến khi tôi yên vị trên máy bay, nhìn lại cái thành phố đêm này... lạ nhỉ... bao nhiêu lần tôi ra đi vậy mà chỉ có mỗi lần này... tôi cảm thấy dường như đã bỏ quên một điều gì đó ở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.