Nếu như bạn giận ai đó... Bạn còn muốn nói chuyện với họ nữa ko. Tất nhiên là ko.
Lúc này... Tôi muốn im lặng. Ko phải tôi ghen với Duyên. Mà vì chú ấy. Người đàn ông vì tình, vì sắc....tôi ko biết ông ta còn ham hố cái gì???
Ai cũng có quá khứ của riêng mình. Nhưng cái ông chú này... Quá khứ có vẻ tưng bừng quá. Tôi ko biết nếu như tôi và ông ấy thành đôi... Thì có ngày đẹp trời nào... Ông ấy bỏ tôi và theo người khác hay ko nữa?
- Em làm sao thế. Nếu giận tôi thì nói ra, Im lặng thế làm ng khác sợ đấy.
- Ai sợ.
- Tôi sợ. Đc chưa
Tôi bật cười
- Chú mà sợ.
- Sao ko sợ, nếu như em cứ im lặng như thế, vấn đề của em sẽ ko đc giải quyết, trong tâm em sẽ luôn có cảmgiác khó chịu. Ng ta sinh ra ngôn ngữ chính là cách để biểu đạt cảm xúc cá nhân. Nói lên cái tôi của mình. Chứ nếu cứ im lặng mà giải quyết đc vấn đề, thì thế giới câm hết sẽ bớt ồn ào hơn.
Tôi lạnh nhạt nhìn chú rồi quay đi, tâm tình hỗn độn như vậy, còn tâm với trạng mà biểu đạt cảm xúc sao. Hay giờ tôi nói với chú là vì chú dùng chung hàng với các ông kia bao nhiêu ngày mà ko biết, mù quáng thì cũng có giới hạn thôi chứ.
Tôi còn chưa tính đến chuyện có khả năng ông ta mượn gió bẻ măng đâu. Nếu tôi điều tra ra nhất định ông ta chết với tôi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/2021612/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.