Những ngày chúng tôi vùi mình ở văn phòng và ở nhà. Ngay cả đến cái chuyện nhìn nhau thôi tôi cũng chưa nghĩ đến vì khối lượng công việc bị bỏ bê là khá lớn.
Thi thoảng tôi thấy chú cứ cố ý ngồi cạnh, lúc đưa nước, lúc đưa đồ ăn, tranh thủ chạm vào tôi chỉ một cái rất nhẹ. Có khi ở công ty lúc vắng người còn hôn trộm 1 cái lên trán tôi.
- tham việc vừa thôi chứ.
- đừng có linh tinh, ăn đòn đấy.
- kệ
- có người vào kia kìa.
Chú buông tôi ra rồi lườm.
- chiều nay cháu có việc cần đi ra ngoài.
- đi đâu vậy?
- có chút việc riêng.
- để tôi đưa em đi.
- không cần đâu.
- bố già đã nói là phải trông con gái bố.
- bố cháu bảo đừng để bọn con trai dang tay bảo vệ. vì chúng nó chỉ bảo vệ được lúc trên giường thôi.
- ai nói thế???
- bố cháu.
- thôi… ko tranh cãi, chiều nay tôi đưa em đi.
- cháu bảo không cần rồi, chú nói nhiều đến phát ghét.
Tôi cáu lên rồi lườm chú, chú thấy tôi như vậy nên ko dám nói thêm chuyện đó.
- được rồi, em muốn đi đâu thì đi, nhưng mà đúng 6 giờ là tôi đi tìm đó.
- được
Tôi gật đầu rồi xách túi bước ra cửa.
Trong quán café với khung cảnh rất hiện đại. Duyên ngồi đó chờ tôi. thấy cô ấy, tôi bước lại gật đầu chào.
- chào em, lâu lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/2021609/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.