Đinh ốc trên khung cửa sổ dễ dàng bị cái tua vít trên con dao đa năng tháo rời, Âu Dương Thông mở cửa sổ leo ra ban công, cặp chân dài thò ra ngoài chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cận Hoan Nhan trố mắt không tin được, ở đây là — tầng 16 mà!
Không chờ cô có phản ứng tiếp theo thì đầu của Âu Dương Thông lại thò vào, gió làm tóc cô bay lên thành một vòng xoáy.
“Nè, đừng quên đấy, cô còn nợ tôi một nụ hôn nhé. Tôi sẽ đến tìm cô lấy lại, bye bye!”
Lại một lần nữa biến mất.
Cận Hoan Nhan chớp chớp mắt, vài giây sau, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Kiều Hiểu Kiều hai tay cầm súng xông vào.
Giống hệt như những tình tiết trong phim cảnh phỉ, cảnh sát luôn xuất hiện sau khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, và họ thì ra vẻ rất oai hùng mà tìm kiếm khắp phòng, Hiểu Kiều nhìn cánh cửa sổ đang mở toang, chạy nhanh tới thò đầu nhìn ra ngoài.
Giây phút ấy tim của Hoan Nhan nhỏm lên đến cổ họng, khẩn trương đến mức không dám hít thở, chỉ biết nhìn bóng lưng của Kiều Hiểu Kiều như đang chờ bản tuyên án của mình.
Kiều cảnh quan rúc người vào, bất lực mà nhìn trần nhà.
“Trốn rồi!”
Phù ~ Cận nhị tiểu thư bất giác thở phào.
Cửa phòng bắt đầu bị giăng dây ngăn cách, vài người phụ trách giám xét hiện trường của đội pháp chứng đã có mặt để lấy dấu vân tay và dấu chân. Cùng lúc ấy, trong căn phòng kế bên, Cận Hoan Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/192589/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.