Cận Hoan Nhan tròn xoe đôi mắt, lập tức thay đổi nét mặt: nở một nụ cười mê hoặc, chớp chớp đôi mắt thu thủy, bặm bặm bờ môi quyến rũ, rồi mới vừadịu dàng, vừa nói bằng giọng năn nỉ:
“Cám ơn lời khen ngợi…. Nhưng mà, nếu cô có thể cởi trói cho tôi, tôi sẽ càng vui hơn.”
Âu Dương Thông rút tay lại, ngồi trở về giường, hai tay chóng ở hai bên, vẫn ánh mặt nhàn rỗi nhìn đăm đắm vào Hoan Nhan.
Cận Hoan Nhan thừ người một lúc, song nhanh chóng nói:
“Có thể thương hoa tiếc ngọc một chút không? Cô trói tôi như vậy khó chịu lắm đó!”
Bản tính ngang ngược đã bộc lộ, Âu Dương Thông bật cười.
“Vốn dĩ không định trói cô đâu, nhưng tôi phải ngủ một lúc, sợ cô nhảy ra cửa sổ nên mới buộc lại đó mà.”
Vừa nói Âu Dương Thông vừa vòng ra phía sau ghế cởi trói ra. Dây vừa đượcnới lỏng thì cảm giác tê dại đến đớn đau do bị bắt chéo tay ở sau lưnglập tức ập đến, khiến Cận Hoan Nhan bất giác xuýt xoa vì đau.
“Tôi có bị bệnh đâu mà nhảy lầu…”
Chờ đã, đột nhiên trên vai có thêm một đôi tay, ấn xuống với lực độ vừa đủ, rồi từ từ xoa bóp. Hoan Nhan ngồi bất động trên ghế, chợt thấy mơ hồ.
Một kẻ bắt cóc mát…mát-xa cho con tin….có ai thấy qua chưa?
Đứng sau lưng Cận Hoan Nhan, Âu Dương Thông nghiêng đầu một bên, mỉm cườinhìn mái tóc dài gợn sóng màu nâu đen trước mặt, bàn tay đang mát-xa rất tự nhiên mà nắm nhẹ lại, cảm nhận sự mềm mại.
Mẫu quảng cáo sô-cô-la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/192581/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.