Suốt buổi chiều, Kiều Hiểu Kiều đều bị bao trùm bởi một màn mây u ám. Hoắc Bân đi theo sau phải nói là cẩn thận từng li từng tí, kêu gì làm nấy, không dám nói bừa một chữ nào. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống thì họ mới xong việc, cả hai đi ăn ít mì, Hiểu Kiều nói không muốn về nhà, thế là Hoắc Bân cùng cô vào một quán bar gần đấy.
Bên trong rất nhiều người, nhạc mở ầm ầm. Hiểu Kiều và Hoắc Bân không tìm được chỗ, đành ngồi bên quầy bar, vừa trò chuyện, vừa uống rượu.
“Sếp à, sao vẫn cứ như cái xác chưa chôn thế này? Đã bao nhiêu tháng rồi?”
Hiểu Kiều lườm anh một cái, “Liên quan gì bao nhiêu tháng?”
“Chẳng phải người ta thường nói, thời gian là liều thuốc trị liệu thất tình hiệu quả nhất sao?”
“Ai nói với anh tôi bị thất tình?”
Hoắc Bân rút ra một điếu thuốc đưa cho Hiểu Kiều, cô xua tay, anh bèn tự hút, phun ra một lọn khói, anh nói:
“Đừng cứng họng nữa, tôi đâu có bị mù.”
Hiểu Kiều quay qua chỗ khác, không thèm đáp lại.
“Hôm nay khi tên Khương Quỳ kia nói hắn và Cận tổng sắp kết hôn, mắt cô cũng đỏ cả rồi.”
Kiều Hiểu Kiều vẫn không trả lời.
“Sếp định sao đây? Cứ sống không sống chết không chết như vậy, rồi nhìn người ta đám cưới sao?”
“Không.”
“Vậy sếp dự tính thế nào?”
Kiều Hiểu Kiều cầm chai bia lên nốc một hơi,
“Tôi đã cho cậu ấy thời gian để suy nghĩ, nếu cậu ấy vẫn không rõ ràng, tôi sẽ giúp cậu ấy đưa ra quyết định!”
Hoắc Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/1403181/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.