Nghe thấy lời của Hoan Nhan, sắc mặt của Cận Ân Thái đỏ lên rồi dần trắng ra, nhìn như có thể té xỉu ngay lập tức, tuy nhiên, sự thật là không hề xỉu.
Dì Châu mang thuốc đến, lão phu nhân vội vàng rót nước cho Cận Ân Thái, phòng hờ tim của ông trở chứng. Ngữ Ca và Hoan Nhan đều đặt chén xuống và nhanh chóng đứng dậy, không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn ông.
Cận Ân Thái uống thuốc xong, bình tĩnh lại một chút thì chỉ tay vào Hoan Nhan,
“Mày… mày…”
Ông thở rất gấp, chẳng nói thành lời. Lão phu nhân vuốt lưng cho ông hít thở điều hòa trở lại.
“Nhan Nhan à, chuyện này ba mẹ con có biết không?”
Cận Hoan Nhan gật đầu, “Biết chứ, con đã gọi điện nói với ba mẹ rồi.”
“Họ nói sao?”
“Ba mẹ không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, chỉ nói con đã lớn rồi, biết mình đang làm gì, cũng có thể chịu trách nhiệm cho việc mình làm.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Hoan Nhan nhún vai, ý rất rõ ràng: chính là vậy đấy.
Cận Ân Thái chỉ ngón tay vào cháu gái của mình mà nói: “Mày hãy về chỗ của ba mẹ mày ngay!!!”
“Tại sao chứ?”
“Không tại sao gì hết!! Mày còn dám qua lại với cái cô tên Thông gì đó thì đừng có bước chân vào ngôi nhà này nữa! Khụ khụ khụ!!”
Cận Ân Thái nói rất nhanh, kết quả là còn chưa kịp thở ra thì đã bắt đầu ho run cả người. Cận Hoan Nhan thừa cơ đáp lại:
“Như vậy đâu có được, con còn phải về đây thăm bà nội mà. Hơn nữa, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/1403160/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.