Rất lâu sau, ngay cả tính toán thời gian đều phiền toái, Hải thị trên hòn đảo nhỏ thay đổi, trước đây bị nước biển bao phủ, quản lý Hải thị cũng thay phiên đổi mười mấy lần.
Sống trên đào nguyên, không hiểu thời gian.
Tóc và vảy của Âu trút màu thành lam nhạt, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Đã nhiều năm y không hề động dục, gần đây càng ngày càng không muốn chuyển động, càng ít có nhiệt huyết đi săn, người lại càng ngày càng thích ăn đồ ăn nấu chín. Nhưng thật ra việc làm nũng dính người không thay đổi so với lúc trước chỉ có càng tăng hơn.
Thiệu Niên Hoa như cũ vẫn giữ bộ dáng ban đầu, mấy năm qua cũng chưa từng thay đổi, chẳng qua được thời gian mài mòn, tính tình như cát mịn trên bãi biển, càng ôn hòa êm dịu.
Tuy rằng bản thân hắn không có biến hóa gì, nhưng Thiệu Niên Hoa có thể cảm giác nhân ngư rất nhanh liền sẽ suy yếu.
Nhưng mà không cần lo lắng. Hắn cầm muỗng nhỏ đút từng muỗng canh trứng chim cho Âu, Âu ôm cổ của hắn, cái đuôi quấn trên người hắn, ăn đến mặt mày rạng rỡ. Dù sao chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau.
Lúc hắn còn ở Nam Hải nghe người khác nói qua một câu, hiện tại nhớ đến bỗng nhiên cảm thấy không hiểu sao thật chuẩn xác:
Đời này của ta thật đáng giá.
Thiệu Niên Hoa nhịn không được cười ra tiếng, tay run lên không cẩn thận làm bánh ngọt rớt ra khỏi thìa.
Âu há miệng cắn thìa, bất mãn nói:
“Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngu/2708022/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.