*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương tức giận trừng mắt y, tiến gần cẩn thận đánh giá y, lại tỉ mỉ ngửi mặt đất một lần, có chút chán nản lùi lại:
“Được rồi, ngươi còn nhỏ quá.”
Nhân ngư màu đỏ tên là San Hô, đến từ tộc đàn nhân ngư sống ở sâu trong biển rộng, Âu học được rất nhiều điều từ nàng, rất nhiều điều từ trước y hoàn toàn không hiểu.
Nàng có thể nói chuyện với nhiều loại cá, có thể chỉ huy cá voi, tiếng ca nàng phát ra có thể làm cho cá mập khi đi săn bình tĩnh lại.
Nàng hiểu biết hết tất cả những vật trong biển cả, biết cái gì ăn ngon, cái nào nguy hiểm, cái nào có thể chế tác thành trang sức xinh đẹp.
Nàng còn biết làm sao có thể khoan lỗ trên trân châu, làm sao có thể mài vỏ sò thành loại hình dạng mình muốn, làm sao có thể lột da một ít loại cá lớn, rồi làm thành túi to đựng đồ vật.
“Ngươi thật lợi hại!”
Đi theo chơi với San Hô vài ngày, Âu đối nàng sùng bái đã như mực nước thủy triều của nước biển, cao cao sắp tràn tới nơi rồi!
“Sau này ngươi cũng sẽ lợi hại như thế.”
“Những thứ ngươi biết ta đều không biết, cái gì cũng không biết.”
Âu buồn bực bụm quai hàm.
San Hô cười tủm tỉm xoa bóp khuôn mặt của y:
“Khi ngươi trưởng thành ngươi sẽ biết. Ca hát cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngu/2707967/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.