Tưởng Mộ Tranh buồn bực mất một lúc, viên kim cương hồng quý hiếm mà anh mất nhiều tuần để có được, cô lại nhẹ nhàng một câu đòi bán đi?
Anh thương lượng với Lạc Táp: “Lạc Lạc, thật ra em không biết, viên kim cương hồng kia không giống với kim cương bình thường đâu, nó là loại cực kì quý hiếm đấy. Nhà cửa thì mua lúc nào cũng được, em thích nhà kiểu gì cũng có thể tìm ra. Nhưng kim cương hồng thượng đẳng như vậy thì không phải em có tiền là có thể mua được đâu, còn phải xem vận may đấy. Nên em giữ lại mà đeo đi.”
Lạc Táp ra vẻ thẹn thùng: “Nhưng cái này quý giá quá, cảm thấy như đang đeo trên ngón tay mấy căn hộ vậy. Cứ thấy hơi khoe của, lại không an tâm, lỡ như bị trấn lột thì sao? Em chỉ muốn khiêm tốn làm một phú hào ngầm thôi.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Vẫn nói không thông, đúng không?!
Anh nhìn vào đáy mắt cô, bắt giữ được chút giảo hoạt chợt lóe qua.
“Em cố ý!” Anh nói với giọng chắc nịch.
“Cố ý cái gì?” Cô thì bày ra vẻ mặt vô tội.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu cù cô, Lạc Táp cười không ngừng, “Tưởng Mộ Tranh, anh bỉ ổi vừa thôi!”
Cánh tay cô có thương tích nên anh không dám lộn xộn, dừng lại đúng lúc, “Biết cái nhẫn kim cương hồng kia của anh không phải ý nghĩa bình thường đúng không?!”
Lạc Táp giả ngu giả ngơ: “Không phải là nhẫn do bão cát thổi tới à?”
“Lại giả bộ!”
Lạc Táp cười: “Em biết chiếc nhẫn này là bất ngờ anh tặng cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16468/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.